Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1058. Tu tiên? Không tồn tại!

Chương 1058. Tu tiên? Không tồn tại!
Thành Bình Dương, tỉnh Long Uyên, Đại Hạ vương triều.
Sáng sớm, trên sân diễn võ của nhà họ Trần, một giáo đầu đang chỉ dẫn một nhóm thiếu niên luyện võ.
“Tu hành võ đạo, trong luyện khí, ngoài luyện gân cốt!”
“Chỉ cần luyện ra chân khí mới là võ giả chân chính, có thể học võ công thượng thừa, đi đến đâu cũng được tiếp đón long trọng ở đó… hôm nay ta sẽ dạy các ngươi một môn võ công ngoại gia tên là [Hổ Báo Quyền].”
“Ta sẽ thị phạm một lần trước, các ngươi nhìn kỹ nhé!”
Dáng người của giáo đầu này cường tráng, cả người toàn là cơ bắp rắn chắc, giọng nói cũng rất lớn, thoạt nhìn vô cùng không dễ chọc.
Hổ Báo Quyền mà hắn ta đánh ra, quyển cước điêu luyện thành thạo, rất đủ uy thế, giống như một con mãnh hổ xuống núi vậy.
Những thiếu niên đó nhìn chằm chằm vào giáo đầu không chớp mắt, vẻ mặt đều hơi sùng bái.
Ở bên cạnh cách không xa, lúc này, Trần Nghiệp đang đứng ở một vị trí bên rìa nhìn toàn bộ mọi thứ trong sân diễn võ.
Trên người hắn mặc cẩm y hoa lệ, vừa nhìn đã biết không phải người mà mấy thiếu niên luyện võ đó có thể so được.
Bây giờ thân phận của hắn là tam thiếu gia nhà họ Trần!
Mà nhà họ Trần lại là một trong ba đại thế gia ở thành Bình Dương, gia lớn nghiệp lớn, thế lực vững vàng thâm sâu.
Mấy thiếu niên học võ này sau này đều sẽ là hộ vệ của nhà họ Trần.
Trần Nghiệp đang nhìn đến say mê thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo: “Thiếu gia, sao ngươi lại ở đây?”
Người tới tên là Thúy Hồng, là nha hoàn cận thân của Trần Nghiệp hiện tại.
“Có chuyện gì sao, Thúy Hồng?”
“Thiếu gia, phu nhân nấu canh sâm cho ngươi, muốn ngươi đi uống.”
Trần Nghiệp gật đầu: “Vậy đi thôi!”
Hai chủ tớ đi tới sảnh phụ ở hậu viện.
Lúc này, đã có vài người ngồi quanh cái bàn trong sảnh phụ.
Đầu tiên là một đôi vợ chồng già cũng chính là cha mẹ hiện tại của Trần Nghiệp, gia chủ và phu nhân của nhà họ Trần.
Hai nam nhân ngồi ở bên tay trái lại là đại ca và nhị ca của hắn.
Nhìn thấy Trần Nghiệp tới, Trần lão gia và Trần đại ca đều mang vẻ mặt vô tình, ngược lại Trần nhị ca và Trần phu nhân lại nở nụ cười.
Trần phu nhân vẫy tay gọi hắn: “Nghiệp nhi, mau tới đây uống canh sâm đi.”
Trần Nghiệp đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần phu nhân với vẻ mặt không thay đổi.
Từ trong phản ứng vừa rồi của mọi người hắn đã có thể nhìn ra được mình cũng không được Trần lão gia yêu thích, ngược lại Trần phu nhân lại thích đứa con trai út này của mình.
Sau khi hắn xuyên qua đã trực tiếp thành tam thiếu gia của nhà họ Trần, là thân phận mà hệ thống Luân Hồi sắp xếp.
Hơn nữa hắn đã có được nhiệm vụ ban đầu, yêu cầu hắn trong vòng mười năm tìm được môn phái tu tiên ẩn thế và gia nhập vào đó!
Mười năm!
Đây là thời gian nhiệm vụ dài nhất mà hắn từng trải qua cho đến hiện tại.
Từ đó có thể thấy muốn tìm được môn phái tu tiên ẩn thế và gia nhập vào đó chỉ sợ cũng không dễ dàng đến vậy.

Gia giáo của nhà họ Trần rất nghiêm, lúc ăn bữa sáng không có người nào nói chuyện.
Sau một lúc, Trần lão gia ăn xong đầu tiên, đứng dậy rời bàn.
Lão đại nhà họ Trần lập tức đi theo, hai cha con chắc hẳn có chuyện cần đi làm.
Đợi Trần lão gia đi rồi, bầu không khí trên bàn lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Trần nhị ca lập tức cười bảo: “Lão tam, hôm nay nếu không có việc thì đi thu tiền thuê ruộng với ta nhé?”
Trần Nghiệp còn chưa nói gì thì Trần phu nhân đã lên tiếng: “Vào điền trang thì được, chứ đừng ra ngoài đi lung tung, gần đây loạn lạc, không yên bình cho lắm, các ngươi về sớm một chút.”
“Mẹ, ta biết rồi mà.” Trần nhị ca đáp.
Trần Nghiệp không nói gì cả.
Bây giờ hắn cần từ từ tìm hiểu thế giới này đã.
Ăn xong bữa sáng, hắn cùng Trần nhị ca ngồi xe ngựa chạy ra bên ngoài thành.
Điền trang cần thu tiền thuê ruộng ở vùng quê bên ngoài thành.
“Lão tam, hôm qua ta tìm được một “đại tướng quân uy võ,” hì hì, có muốn xem không?”
Trần nhị ca nói xong không đợi Trần Nghiệp đáp lời đã lấy một cái hộp đen ra như cống hiến báu vật, bên trong nhốt một con dế, thoạt nhìn rất to.
“Lát nữa thu xong tiền thuê, chúng ta tới tìm Tống lão tứ đi! Con mẹ nó chứ, lần này ta nhất định phải báo thù, để đại tướng quân uy võ của chúng ta đá chết kim giáp đại vương của hắn!”
Nghe đến đây, Trần Nghiệp đã có ấn tượng ban đầu về Trần nhị ca này: Ăn chơi trác táng!
Hắn không từ chối mà gật đầu đáp: “Được, nhị ca…”
Thấy Trần Nghiệp đồng ý nhanh như thế, Trần nhị ca lại có hơi khó hiểu, hỏi: “Ế? Lão tam, lần này đồng ý sảng khoái như vậy sao? Cũng không giống phong cách của ngươi tí nào? Trước đây không phải ngươi chỉ thích đọc sách thôi sao?”
Trần Nghiệp không thay đổi sắc mặt, đáp: “Ngày nào cũng đọc thấy hơi mệt, thả lỏng một chút cũng tốt!”
Trần nhị ca nghe thế chợt cười to: “Ha ha ha! Sớm nên như thế rồi, lão tam, cuối cùng ngươi cũng chịu hiểu ra!”
Thấy nhị ca không nghi ngờ, Trần Nghiệp hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, nhị ca, ngươi có nghe nói ở đâu có người tu tiên không?”
“Người tu tiên?” Trần nhị ca phì cười, bảo: “Lão tam, ngươi đọc nhiều sách quá rồi. Trên đời này làm gì có người tu tiên gì đó? Đều là mấy thuyết thư đó bịa vớ vẩn ra thôi.”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp nhíu mày.
Loại người ăn chơi trác táng như nhị ca chắc hẳn là người có thông tin khá linh hoạt, không ngờ lại chưa từng nghe nói tới.
Điều này chứng tỏ môn phái tu tiên hoàn toàn không xuất hiện ở thế tục.
Chẳng trách nhiệm vụ của hệ thống lại cho thời gian tận mười năm để Trần Nghiệp tìm kiếm và gia nhập…
Bạn cần đăng nhập để bình luận