Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1006. Anh lớn hại em trai!
Lâm Gia Bảo, trong sảnh chính.
“Đại ca, bây giờ phải làm thế nào đây? Ta cũng không muốn lấy ác nữ đó đâu!” Lý Tiêu Dao nhỏ giọng nói sau lưng Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp đáp với vẻ bất mãn: “Lúc ngươi ở trên lôi đài thể hiện sao không nghĩ đến một điểm này đi?”
Lý Tiêu Dao thấp giọng giải thích: “Lúc đó tức quá mà…”
“Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao? Người ta mở luận võ kén rể cho con gái, ngươi vào góp vui làm gì?” Trần Nghiệp bày ra bộ dáng anh lớn, quở trách: “Trước đó không phải ta đã nói với ngươi bất cứ chuyện gì cũng không được kích động, nhưng ngươi thì hay lắm, chỉ có cái tính là không thay đổi được, bây giờ phá hỏng buổi luận võ kén rể của người ta lại chạy tới cầu cứu ta? Lâm gia là gia đình giàu có ở thành Tô Châu, xảy ra chuyện lớn như thế không cho một lời giải thích thì chuyện hôm nay không dẹp yên được đâu.”
“Đại ca, ngươi nhất định phải cứu ta đó!” Lý Tiêu Dao nôn nóng bảo.
Chỉ có Triệu Linh Nhi biết Trần Nghiệp chỉ đang dọa Lý Tiêu Dao nên lén cười…
Trong lúc hai anh em nói chuyện Lâm Thiên Nam đã thay một bộ đồ khác, dẫn Lâm Nguyệt Như và Lưu Tấn Nguyên ra ngoài tiếp khách.
“Lý thiếu hiệp, không biết chuyện hôm nay ngươi định giải thích với ta thế nào đây?” Vừa vào cửa, Lâm Thiên Nam đã đi thẳng vào vấn đề.
Những lời này của hắn ta là nói với Trần Nghiệp. Tuy rằng hắn ta không nhìn ra được trình độ của Trần Nghiệp, nhưng từ khí thế bất phàm đó của hắn, cũng đủ để khiến Lâm Thiên Nam không dám coi thường.
Ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn về phía Lý Tiêu Dao, hỏi: “Tiêu Dao, ngươi tính làm thế nào?”
Lý Tiêu Dao nghe thế mới đáp: “Có sai gì đâu, ta lên lôi đài là để thay trời hành đạo, chứ kêu ta lấy ác nữ như cô ta á? Còn không bằng kêu ta nhập cung làm thái giám còn hơn!”
Vừa nghe được lời này, Lâm Nguyệt Như lập tức nổi đóa. “Gan chó của ngươi to quá nhỉ, ngươi cho rằng bản cô nương thích ngươi chắc? Ngươi là cái thá gì?”
Sắc mặt của Lâm Thiên Nam cũng hơi khó coi.
Lý Tiêu Dao coi thường con gái hắn ta tương đương với vả vào mặt hắn ta rồi. Nhưng lòng dạ của Lâm Thiên Nam rất sâu, cũng không thể hiện bao nhiêu vẻ giận dữ ra ngoài.
Trần Nghiệp thấy thế mới bảo: “Xem ra hai vị có hiểu lầm khá sâu, ta thấy không bằng thế này, hai người các ngươi lại đánh một trận, nếu như đại tiểu thư thắng, Tiêu Dao mặc cho ngươi xử lý, được không?”
Lý Tiêu Dao vừa nghe được thế đã sốt hết cả lên: “Đại ca, cái này…”
Trần Nghiệp ngắt lời: “Sao thế? Ngươi không tự tin về bản thân sao?”
Lý Tiêu Dao là người thích thể diện, cũng là người kiêu ngạo tự phụ, đương nhiên không có khả năng nói ra loại lời không có tự tin này rồi. Huống chi trước đó hắn ta lên lôi đài đã từng thắng Lâm Nguyệt Như một lần.
“Sao có thể? Đánh thì đánh, ác nữ, có dám đấu lại không?”
Lâm Nguyệt Như tức giận nói: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi à! Vừa rồi thua ngươi là do binh khí của ta không thuận tay thôi… Cha, để con đánh với hắn một trận đi.”
Lâm Thiên Nam nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đáp: “Cũng được.”
Vì thế hai người đánh nhau trong phòng khách.
Lần này Lâm Nguyệt Như chọn một thanh bảo kiếm thuận tay, sử dụng kiếm pháp của Lâm gia một cách nhuần nhuyễn, Lâm Thiên Nam nhìn mà hơi gật đầu, vô cùng hài lòng.
Lý Tiêu Dao chỉ trong nháy mắt rơi vào thế hạ phong, bị Lâm Nguyệt Như hoàn toàn áp chế. Nhưng hắn ta cũng không hổ là đứa con của thiên mệnh, thiên phú cực kỳ yêu nghiệt. Vậy mà lại bắt đầu học được kiếm pháp của Lâm gia trong trận đấu.
Không quá bao lâu Lý Tiêu Dao đã thoát khỏi thế hạ phong, thậm chí còn quay ngược lại áp chế Lâm Nguyệt Như.
Cuối cùng đột nhiên hắn ta quát to một tiếng: “Tam Quyết Kiếm Khí!”
Lập tức, kiếm khí màu trắng tản ra từ trên bảo kiếm của Lý Tiêu Dao.
Một màn này không chỉ Lâm Nguyệt Như trợn tròn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Lâm Thiên Nam cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu tử này… chỉ nhìn một lần đã học được kiếm pháp của Lâm gia ta rồi sao?” Lâm Thiên Nam thầm kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao như nhìn một viên ngọc quý.
Thiên phú mà Lý Tiêu Dao thể hiện ra khiến hắn ta càng thêm chắc chắn tiểu tử này chắc chắn là một thiên tài.
“A!” Trong sân, Lâm Nguyệt Như hét lên một tiếng, bảo kiểm trong tay bị Lý Tiêu Dao đánh bay. Cô ta nhìn Lý Tiêu Dao với vẻ khó tin, dường như không có cách nào hiểu được hắn đã làm được thế nào.
Mà Lý Tiêu Dao cũng có chừng mực, chỉ đến đây là dừng.
“Ác nữ, học kiếm pháp của ngươi thì không đánh ngươi… thế nào, còn muốn tiếp tục nữa không?”
Còn tiếp tục gì nữa?
Tiếp tục để ăn đập sao?
Tuy rằng Lâm Nguyệt Như ngang ngược nhưng cũng không phải người không biết tốt xấu, biết rõ bản thân không bằng Lý Tiêu Dao, nếu còn đánh tiếp cũng chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Ngoài ra… Lâm Nguyệt Như chợt cảm thấy vừa rồi Lý Tiêu Dao sử dụng kiếm pháp của cô ta… bộ dáng thật sự rất ngầu…
Thấy Lâm Nguyệt Như không nói gì, Lý Tiêu Dao cười bảo Lâm Thiên Nam: “Lão già, ta đánh thắng rồi, có thể đi được chưa?”
“Ai cho phép ngươi đi?” Đột nhiên Lâm Thien Nam mở miệng…
Vì không cho thiên tài này chạy khỏi Lâm gia, hắn ta dự định chơi xấu.
Sắc mặt của Lý Tiêu Dao thay đổi, nhíu chặt mày nói: “Lão già, ngươi có ý gì?”
Lâm Thiên Nam thản nhiên đáp: “Vừa rồi đại ca ngươi chỉ nói nếu tiểu nữ thắng có thể tùy tiện xử lý ngươi chứ không nói ngươi thắng thì có thể đi.”
Nghe được lời này Lý Tiêu Dao nghĩ ngợi, đúng thật là như vậy.
Hắn ta nhìn Trần Nghiệp với vẻ cạn lời, mở miệng bảo: “Đại ca, ngươi làm việc không đáng tin lắm nha!”
Trần Nghiệp trừng mắt, Lý Tiêu Dao cũng không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Cuối cùng, Trần Nghiệp đứng dậy, hỏi Lâm Thiên Nam: “Lâm minh chủ định làm thế nào?”
“Trước khi lão phu dựng lôi đài đã lập ra quy tắc, nếu ai đánh thắng tiểu nữ thì chính là con rể của Lâm gia ta, lão phu thân là võ lâm minh chủ làm sao có thể nuốt lời được.”
Nghe được lời này, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Nguyệt Như đột nhiên lộ ra vẻ ngại ngùng, cúi thấp đầu.
Trần Nghiệp thấy thế, cùng Triệu Linh Nhi nhìn nhau mà cười.
“Đại ca…” Lý Tiêu Dao nôn nóng.
Trần Nghiệp phất tay ngắt lời Lý Tiêu Dao, mở miệng nói với Lý Thiên Nam: “Lâm minh chủ, liên quan đến chuyện này, ta muốn nói riêng với ngươi.”
“Hả? Được.”
Vì thế Lý Tiêu Dao, Lâm Nguyệt Như và Lưu Tấn Nguyên bị đuổi ra ngoài. Trong phòng khách chỉ có Trần Nghiệp, Triệu Linh Nhi và Lâm Thiên Nam. Người bên ngoài không biết ba người bọn họ ở bên trong bàn bạc chuyện gì.
Một lúc sau, khi Trần Nghiệp dẫn Triệu Linh Nhi ra ngoài, Lý Tiêu Dao lập tức đi lên đón. “Đại ca, thế nào rồi? Lão già đó bằng lòng thả chúng ta đi chưa?”
Trần Nghiệp mỉm cười đáp: “Chỉ sợ trong thời gian ngắn chúng ta không đi được rồi.”
“Hả? Tại sao lại như thế? Đại ca, ngươi sẽ không đồng ý với bọn họ để ta làm con rể Lâm gia đấy chứ?”
“Yên tâm, sao đại ca có thể hại ngươi được? Chuyện mà ngươi không muốn đại ca chắc chắn sẽ không ép ngươi, nhưng chuyện này đã ảnh hưởng đến danh dự của Lâm gia, nếu bây giờ chúng ta đi ngay sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho danh tiếng của Lâm gia, cho nên chúng ta sẽ tạm thời ở lại Lâm Gia Bảo vài ngày, đợi sau khi tình hình dịu bớt lại rời khỏi đây sau.”
“Ồ, vậy cũng được, ở vài ngày cũng không sao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận