Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1014. Ngươi đang ép ta dùng bạo lực đấy à!
Ngọc Phật tự ở trên một ngọn núi, cách cũng không xa.
Dưới sự dẫn đương của Hàn Y Tiên, mọi người rất nhanh đã tới Ngọc Phật tự.
Bề ngoài thoạt nhìn Ngọc Phật tự trong vẫn còn rất rực rỡ và khí thế, chiếm diện tích cũng không nhỏ. Theo lý mà nói, có thể xây dựng một ngôi chùa miếu như thế chắc chắn được đầu tư không ít, ở trong này chắc hẳn có một thế lực Phật môn lớn mới đúng.
Nhưng hiện thực lại là toàn bộ Ngọc Phật tự trông có vẻ yên tĩnh, vậy mà lại không trông thấy một bóng người nào.
“Tuy nói Phật môn là nơi thanh tịnh nhưng nơi này cũng khó tránh khỏi có hơi vắng vẻ rồi?” Lâm Nguyệt Như tìm thật lâu vẫn chưa nhìn thấy một hòa thượng nào, không nhịn được mà mỉa mai.
Lý Tiêu Dao liếc mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng bảo: “Này! Ở đây có ai không?”
Không ai trả lời.
Lư hương ở cổng vẫn còn bốc khói, chứng tỏ trong chùa thật sự có người.
Triệu Linh Nhi lập tức bảo: “Mọi người cẩn thận một chút, bầu không khí ở đây cứ quái quái thế nào ấy.”
Mọi người đều gật đầu, vẻ mặt nặng nề hơn vài phần.
Mọi người đi tiếp vào trong, lúc băng qua cổng sân đầu tiên cuối cùng cũng gặp được hai hòa thượng. Hai hòa thượng này không biết vì nguyên nhân gì mà một người đuổi một người chạy.
“Sư huynh! Sư huynh! Đừng đuổi theo ta nữa!”
“Sư đệ, ngươi đừng chạy, ta chỉ cắn một cái thôi, chỉ một cái thôi mà!”
Nhìn thấy một màn này, mọi người đều sững sờ.
Mà hòa thượng đang chạy ở đằng trước nhìn thấy đám người Lý Tiêu Dao cũng lập tức chạy qua đó, vừa chạy vừa la lên: “Xin các vị thiếu hiệp giúp ta, giúp ta chặn sư huynh ta lại! Sư huynh ta điên rồi…”
Lý Tiêu Dao thích bênh vực kẻ yếu nghe thế lập tức tiến lên một bước, chặn một hòa thượng khác lại.
Hòa thượng này rất béo, mặt núng nính thịt, cho dù đã cạo đầu nhưng thoạt nhìn cũng hoàn toàn không giống người xuất gia mà càng giống đồ tể hơn.
“Này, đại hòa thượng, tại sao ngươi lại đuổi theo sư đệ ngươi?” Lý Tiêu Dao túm tên hòa thượng béo lại hỏi.
Hòa thượng béo đáp với vẻ mặt khổ sở: “Ta… ta muốn ăn thịt quá, đã rất lâu rồi ta chưa ăn thịt… sư đệ, ngươi cho ta cắn một miếng đi mà!”
“Cái gì?” Lâm Nguyệt Như nhìn hòa thượng béo như nhìn một tên thần kinh: “Muốn ăn thịt, còn muốn ăn thịt trên người sư đệ ngươi? Ngươi như thế còn tính là người xuất gia sao?”
Nói đến đây, hòa thượng béo tức giận đáp: “Ta có chỗ nào giống người xuất gia hả? Ta bị lừa vào đây nhé!”
“Lừa vào đây á?” Lý Tiêu Dao nhìn hòa thượng béo với vẻ mặt tò mò.
Triệu Linh Nhi ở bên cạnh hỏi: “Ngươi bị lừa vào đây thế nào?”
“Ta vốn là một đồ tể, mỗi ngày đều phải ăn vài cân thịt, nếu không ăn cả người sẽ thấy khó chịu lắm.”
Hòa thượng béo vừa nhớ lại vừa bảo: “Sau này ta lên núi làm hòa thượng rồi, ngày nào cũng cho ta ăn chay, ta đã không chịu nổi từ lâu rồi.”
Mọi người nghe mà ngây người.
Lâm Nguyệt Như hỏi: “Này, chúng ta hỏi ngươi bị lừa vào đây thế nào cơ mà? Bị lừa qua ấy?”
Hòa thượng béo gãi đầu, đáp: “Không nhớ nữa, ta chỉ nhớ trước đây làm đồ tể dưới núi, về phần làm hòa thượng thế nào thì chẳng có tí ấn tượng nào hết.”
Lý Tiêu Dao nghe thế cùng Lâm Nguyệt Như đưa mắt nhìn nhau, ý thức được có chỗ không đúng.
Ngay cả Triệu Linh Nhi cũng cảm thấy không bình thường cho lắm, đi tới bên cạnh Trần Nghiệp, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, thế này có hơi khác thường.”
Trần Nghiệp vừa cười vừa gật đầu đáp: “Linh Nhi, ngươi nói đúng, ở đây đúng thật không bình thường.”
Đương nhiên hắn biết phương trượng của Ngọc Phật tự là thứ gì.
Lý Tiêu Dao quát: “Phương trượng của các ngươi đâu?”
Hòa thượng béo chỉ vào trong bảo: “Trụ trì phương trương đang ở trong đại điện.”
“Dẫn bọn ta vào!”
…
Vào trong đại điện, mọi người càng cảm thấy bầu không khí ở đây rất kỳ quái.
Trong đại điện Phật môn trang nghiêm tĩnh lặng lại thổi tới từng luồng âm khí?
Một lão hòa thượng mặc áo cà sa đang dẫn hai tiểu hòa thượng niệm kinh trước tượng Phật.
“Phương trượng, có vài vị thí chủ muốn gặp ngươi.” Một hòa thượng nói.
Phương trượng dừng đọc kinh, đứng dậy dối diện với bọn họ.
Đám người Lý Tiêu Dao ngược lại rất lễ phép, đều hành lễ với hắn ta.
“Chào phương trượng đại sư.” Dù sao vị phương trượng này thoạt nhìn tuổi tác cũng rất lớn, râu bạc trắng, trông giống một vị cao tăng đắc đạo.
“A di đà phật!” Phương trượng đọc một tiếng khẩu hiệu, hỏi: “Không biết mấy vị thí chủ có chuyện gì chăng?”
Triệu Linh Nhi đáp: “Phương trượng đại sư, thôn Bạch Hà dưới núi có cương thi đang hại người, chúng ta muốn mời ngươi giúp chúng ta hàng yêu trừ ma, diệt trừ cương thi.”
Phương trượng nghe thế, đồng ý một cách vô cùng sảng khoái: “Hàng yêu trừ ma chính là việc chính nghĩa, lão nạp bằng lòng xuất núi, giúp các vị một tay.”
Lý Tiêu Dao sững sờ, trực tiếp bảo: “Đồng ý dứt khoát như vậy sao?”
Phương trượng giả vờ không nghe thấy, đột nhiên lại bảo: “Nhưng lão nạp cũng có một điều kiện.”
“Hừ! Ta biết ngay sẽ không đơn giản như vậy mà.” Lý Tiêu Dao hừ lạnh, bảo.
“Điều kiện gì?” Lâm Nguyệt Như hỏi.
Ánh mắt của phương trượng nhìn về phía Lý Tiêu Dao và Trần Nghiệp, đáp: “Lão nạp thấy hai vị thí chủ này cực có tuệ căn, nếu hai vị thí chủ bằng lòng xuất gia làm sư chắc chắn chính là một chuyện tốt.”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp nở nụ cười, nhìn phương trượng đang diễn trò.
Triệu Linh Nhi lại là người đầu tiên bất mãn. “Không được, Tiểu Bạch ca ca của ta tuyệt đối không thể xuất gia.”
Lâm Nguyệt Như cũng nói theo: “Phương trượng, ngươi nhìn lầm rồi đi? Nói Tiểu Bạch ca có tuệ căn ta còn tin, nhưng tên trứng vịt thối này á? Hắn chắc chắn không có tuệ căn!”
Lý Tiêu Dao vốn cũng đang xem trò nghe được lời này lập tức nổi giận, nói: “Họ Lâm kia, ta có tuệ căn hay không liên quan quái gì đến ngươi?”
“Không liên quan đến ta lẽ nào ta không thể nói sao?”
Hai người lại bắt đầu võ mồm.
Lý Tiêu Dao đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thấy ngươi đang sợ ta xuất gia thì ngươi không thể gả đi được thì có?”
“Ngươi…” Không biết tại sao gương mặt xinh đẹp của Lâm Nguyệt Như lập tức đỏ bừng.
Phương trượng dời tầm mắt, nói: “Nếu hai vị đã không muốn xuất gia vậy chuyện này cứ dừng ở đây đi, mời các vị về cho.”
Triệu Linh Nhi tức giận lên tiếng: “Không muốn xuất gia thì ngươi không giúp? Cương thi hại người, ngươi cũng có thể trơ mắt nhìn được sao? Nào có cao tăng nào giống như ngươi?”
Trần Nghiệp thấy cô ta tức giận, vừa cười vừa vỗ lưng cô ta, nói: “Linh Nhi, ngươi nổi giận với một yêu tinh làm gì?”
“Yêu tinh?” Triệu Linh Nhi lập tức sững sờ.
Những người khác nghe thế cũng đều nhìn phương trượng với vẻ kinh ngạc.
Trên gương mặt vị phương trượng này lóe lên vẻ hoảng loạn, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “A di đà phật, thí chủ nói đùa rồi, sao lão nạp lại là yêu tinh được?”
Trần Nghiệp lắc đầu, thản nhiên dáp: “Ta không có hứng thú chơi với ngươi, không muốn ăn đòn thì tự hiện nguyên hình đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận