Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1003. Đại hội luận võ kén rể!
“Tiêu Dao, ngươi cảm thấy hôn nhân đại sự nên thế nào mới không tính là trò đùa?”
Nghe thấy đại ca hỏi như vậy, Lý Tiêu Dao gãi đầu, đáp: “Ta cảm thấy chí ít cũng phải là hai người tình nguyện chứ?”
Trần Nghiệp lắc đầu, bảo: “Đó chỉ là ngươi nghĩ, có vài cô gái thích người đàn ông mạnh hơn mình, ngươi càng lợi hại, đánh cho cô ta phục sát đất thì cô ta lại càng thích ngươi hơn.”
Thật ra, Lâm Nguyệt Như thật sự rất có khả năng là người có xu hướng thích ngược.
Trong cốt truyện nguyên tác, Lưu Tấn Nguyên cũng được tính là ưu tú đúng chứ?
Không chỉ bản thân là trạng nguyên nổi danh khắp thiên hạ, mà gia cảnh cũng vô cùng lợi hại, cha là thượng thư đương triều, đại quan nhất phẩm. Người đàn ông như thế thích Lâm Nguyệt Như đến chết đi sống lại, có thể nói là bám dính, nhưng kết quả thì sao?
Lâm Nguyệt Như lại chẳng thèm để ý đến Lưu Tấn Nguyên cho lắm, từ đầu tiến cuối cũng không chấp nhận hắn ta.
Mà Lý Tiêu Dao chỉ đánh bại Lâm Nguyệt Như vào lúc luận võ kén rể, cô ta đã nảy sinh tình yêu với hắn ta rồi…
Đến sau này, Lý Tiêu Dao không muốn đến ý đến Lâm Nguyệt Như, nhưng Lâm Nguyệt Như ngược lại càng lún càng sâu, cam tâm tình nguyện đánh đổi sinh mệnh trong Tỏa Yêu Tháp để thành toàn cho Lý Tiêu Dao.
Đây không phải kiểu người thích ngược thì là gì?
“Còn có người quái đản như thế nữa sao?” Lý Tiêu Dao trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Triệu Linh Nhi lại càng như thế.
Trần Nghiệp bảo: “Thế gian rộng lớn không chuyện kỳ lạ nào không có. Giữa người với người đều khác nhau, cho dù là khẩu vị ăn cơm thì vẫn mỗi người mỗi khác, có vài người thích mặn, có vài người thích cay. Tiêu Dao, đừng vì sở thích của người khác không phù hợp với quan điểm của mình mà thấy kỳ lạ.”
Nghe được lời này, Lý Tiêu Dao gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu.
Triệu Linh Nhi thì lại nhìn Trần Nghiệp với vẻ vô cùng tôn sùng.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi thật sự quá hiểu biết luôn, nói chuyện cũng rất có đạo lý.”
Bây giờ cô gái này đã hoàn toàn phát triển thành người hâm mộ của Trần Nghiệp rồi.
Lý Tiêu Dao thấy thế cũng hơi ngưỡng mộ đại ca mình, đồng thời cũng có chút ngứa ngáy. Hắn ta muốn đi xem luận võ kén rể một chút.
“Đại ca, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta có thể đi giúp vui được không?”
“Đúng đó! Tiểu Bạch ca ca, Linh Nhi cũng muốn đi xem luận võ kén rể.”
Nghe thấy hai người nói như vậy, Trần Nghiệp cười đáp: “Vậy mau ăn cơm đi!”
…
Ăn cơm xong, ba người không hề chậm trễ mà lập tức đi tới Lâm Gia Bảo vội góp vui.
Ngay khi ba người tới Lâm Gia Bảo đã phát hiện trên một khoảng đất trống bên ngoài chật kín toàn người với người.
Liếc mắt nhìn qua có thể thấy có rất nhiều người mang đao cầm thương, dường như nhân sĩ võ lâm trong khắp thành Tô Châu đều tập trung ở nơi này hết.
Không chỉ là võ lâm nhân sĩ mà còn có rất nhiều dân chúng bình thường cũng chạy tới đây xem náo nhiệt.
Có thể nói là núi người biển người!
Ở vị trí chính giữa khu đất trống đã dựng xong một lôi đài. Phía sau lôi đài lại là đài cao quan sát. Lúc này, gia chủ của Lâm gia cũng chính là minh chủ võ lâm Lâm Thiên Nam ngồi trên đài cao, uống trà một cách nhàn nhã thong thả, ánh mắt thi thoảng lại liếc qua đám người vây quanh bên dưới.
Về phần đại tiểu thư Lâm gia, Lâm Nguyệt Như lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hình như luận võ kén rể vẫn chưa bắt đầu!
“Oa! Nhiều người thế?” Lý Tiêu Dao bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.
Triệu Linh Nhi kiễng chân nhìn rồi lại nhìn nhưng chỉ có thể thấy đầu người, không nhịn được mới bảo: “Tiểu Bạch ca ca, đông người quá ta không thấy gì cả.”
Trần Nghiệp mỉm cười, đáp: “Linh Nhi, đừng gấp, ta dẫn ngươi tìm một vị trí tốt hơn.”
Hắn đã nhìn thấy Lưu Tấn Nguyên ở bên cạnh lôi đài. Lúc này Lưu Tấn Nguyên đứng trên một sườn núi bên cạnh lôi đài nhìn lôi đài với vẻ mặt buồn bã. Vốn tưởng mình thi đỗ trạng nguyên có thể khiến em họ Nguyệt Như coi trọng mình hơn một chút.
Nhưng kết quả thì sao?
Lâm Nguyệt Như vẫn không nhìn thẳng vào mắt hắn ta như cũ, thái độ đối với hắn ta cũng chẳng hề thay đổi. Xem ra người mà em họ Nguyệt Như thích là người học võ, hơn nữa phải là cường giả mới được.
Lưu Tấn Nguyên thậm chí còn đang suy nghĩ có nên bỏ văn tòng võ hay không…
Lúc này người hầu đi tới bên cạnh hắn ta thấp giọng báo cáo: “Lưu công tử, có vài người tự xưng là ân công của ngươi, muốn qua đây gặp ngươi.”
“Ế? Đang ở đâu?”
Người hầu chỉ một hướng nào đó cho hắn ta, thuận theo hướng của người hầu, Lưu Tấn Nguyên nhìn thấy đám người Trần Nghiệp, lập tức nói: “Mau, mau mời bọn họ qua đây.”
Vì thế, Trần Nghiệp dẫn Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi chiếm được vị trí tốt của Lưu Tấn Nguyên, đợi đại hội luận võ kén rể bắt đầu, nơi này từ trên cao nhìn xuống hơn nữa còn ngay rìa lôi đài không chỉ có thể nhìn rõ lôi đài mà còn có thể nhìn thấy những người vây quanh.
Một lúc sau, có không ít người đợi đến mất kiên nhẫn, nhao nhao mở miệng lớn tiếng hỏi: “Lâm minh chủ, đại hội luận võ kén rể khi nào mới bắt đầu đây?”
“Đúng đó! Lâm minh chủ, chúng ta đã đợi lâu lắm rồi đấy nhé.”
“Sao vẫn chưa thấy Nguyệt Như tiểu thư ra ngoài?”
“Lâm minh chủ sẽ không cố tình trêu đùa chúng ta đấy chứ?”
Càng ngày càng có nhiều tiếng nghị luận khiến Lâm Thiên Nam không thể không đứng ra ngoài giải thích vài câu.
“Các vị, xin chớ nóng giận, đại hội luận võ sẽ bắt đầu lúc vào canh ba trưa nay, thời gian vừa đến, tiểu nữ chắc chắn sẽ xuất hiện, xin các vị thiếu hiệp có chí chuẩn bị từ trước.”
Bây giờ thời gian đã qua canh một rồi, không còn bao lâu nữa.
Mọi người vừa nghe cũng yên lặng chờ đợi.
Đến canh ba trưa, đại tiểu thư Lâm gia ăn mặc gọn gàng cuối cùng cũng lên sân.
Lâm Nguyệt Như lớn lên ngũ quan tinh tế, mi mục như họa, chỉ luận về tướng mạo trông vô cùng biết đánh nhau.
Có lẽ so với Triệu Linh Nhi có hơi kém một chút, nhưng so với những kẻ phấn son tầm thường khác thì lại đẹp hơn rất nhiều. Đặc biệt là trên người Lâm Nguyệt Như còn có một loại anh khí không thua gì nam nhân, tư thế hiên ngang mạnh mẽ, vô cùng phù hợp với khẩu vị của nhân sĩ võ lâm, cho nên Lâm Nguyệt Như vừa ra sân đã lập tức dẫn đến tiếng hô kinh ngạc của vô số người.
“Đây chính là đại tiểu thư Lâm gia sao? Tin đồn không sai, quả nhiên là mỹ nhân, dung mạo xuất chúng quá!”
“Nếu có thể lấy được mỹ nhân như vậy tổn thọ mười năm ta cũng chịu à!”
“Ha ha ha, người đẹp như thế vừa vặn hợp với lão phu!”
“Lão nhân gia đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi ta ở tuổi này như ngươi, con cháu đã có thể ra sông bắt cá cả rồi, ngươi còn không biết xấu hổ tới đây tự làm mất mặt nữa à?”
“Tiểu tử khốn nạn, muốn chết đúng không? Bảo đao của lão phu vẫn chưa già đâu!”
“Đại tiểu thư Lâm gia là của ta, không được phép giành của ta.”
…
Nghe được mấy tiếng bàn luận này, gương mặt xinh đẹp của Lâm Nguyệt Như lạnh lùng, nói với vẻ sát khí ngút trời: “Kẻ nào không sợ chết có thể lên đây thử!”
Cùng với một tiếng hô của cô ta, cũng có nghĩa đại hội luận võ kén rể đã chính thức bắt đầu.
Chẳng qua so với mọi người nhốn nháo tham gia như trong tưởng tượng hình như có hơi khác. Ngược lại thật lâu trong đám người vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mọi người cũng không ngu ngốc mà đều đang quan sát, đợi người khác lên lôi đài trước, thử trình độ của đại tiểu thư Lâm gia rồi lại nói sau.
Dù sao thân là con gái của võ lâm minh chủ, chẳng ai dám coi thường thân thủ của Lâm Nguyệt Như hết.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân đều rơi vào tĩnh lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận