Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 985. Tiên Linh đảo!

Chương 985. Tiên Linh đảo!
“Trấn Dư Hàng?” Lão già ngẩng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi phất tay bảo: “Chưa từng nghe qua.” Sau đó lại tiếp tục làm việc đồng áng.
Trần Nghiệp nhíu chặt mày, mới đầu hắn còn tưởng lão già này đang qua quýt với hắn, nhưng đợi hắn đến thị trấn mới biết thị trấn này tên là trấn Thanh Hà, cách trấn Dư Hàng vô cùng xa, đại đa số người trong trấn đều không biết trấn Dư Hàng ở đâu.
Dù sao triều đại tương ứng với thời kỳ Tiên Kiếm 1 cũng là thời nhà Đường (vương quốc Nam Chiếu chỉ từng xuất hiện ở thời nhà Đường), người cổ đại ở thời đại này trên cơ bản rất ít khi ra ngoài, có khả năng cả đời đều sống ở một khu vực nào đó mà không chạy lung tung, chưa từng nghe nói tới trấn Dư Hàng cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng Trần Nghiệp tìm được một thương nhân vân du tứ phương ở trong thị trấn mới hỏi thăm được tung tích của trấn Dư Hàng.
Căn cứ theo cách nói của thương nhân này thì trấn Dư Hàng cách nơi này ít nhất cũng phải vài trăm dặm đường.
Đứng trong cổ trấn trần đầy hương sắc cổ xưa, sắc mặt của Trần Nghiệp lại hơi bất mãn.
“Hệ thống hại người!”
Tuy rằng hắn biết nhiệm vụ tầng ba mươi ba chắc chắn sẽ không đơn giản nhưng ngẫu nhiên thả hắn tới nơi cách xa nhân vật chính như vậy vẫn có hơi hại người đấy.
Nếu không phải hắn biết cốt truyện vậy hắn biết đi đâu tìm nhân vật mấu chốt để kích hoạt nhiệm vụ?
Bây giờ Trần Nghiệp chỉ hy vọng hệ thống có thể đối xử công bằng, cũng ngẫu nhiên phân cho Adam tới một nơi cách mấy nhân vật tình tiết quan trọng đó xa thật là xa…

Mấy trăm dặm đường đối với Trần Nghiệp của hiện tại mà nói đương nhiên không tính là gì. Dưới sự chỉ dẫn của thương nhân đó và năng lực bay của Trần Nghiệp, hắn chỉ dùng hơn một tiếng đồng hồ đã tìm được nơi mục đích: Trấn Dư Hàng!
Lúc này Trần Nghiệp đang bay lơ lửng trên bầu trời trấn Dư Hàng, từ trên cao nhìn xuống mặt đất.
Hắn bay đủ cao để người bên dưới hoàn toàn không thể phát hiện ra hắn. Ngược lại với thị lực kinh người của hắn hiện tại có thể quan sát mặt đất rõ ràng, nhìn thấy đời sống muôn màu muôn vẻ của trấn Dư Hàng.
Trấn Dư Hàng là một thị trấn nhỏ vô cùng không tồi, bên cạnh là Tây Hồ, dựa núi cạnh nước, phong cảnh đẹp đẽ. Cuộc sống của cư dân trong thị trấn cũng rất không tồi, các hộ gia đình giá giàu có, kém một chút cũng có thể lấp no bụng, rất hiếm có thể nhìn thấy được ăn mày.
Một nơi như vậy đương nhiên cũng không tính là gì so với thế hệ sau, nhưng ở thời đại này nó hoàn toàn có thể xưng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng lúc này Trần Nghiệp cũng không quan sát phong cảnh và đời sống của người dân, lực chú ý của hắn đều tập trung hết lên người một bà chủ khách điếm.
Đó chính là thím của Lý Tiêu Dao!
Nhìn thấy tướng mạo của Lý đại thẩm, Trần Nghiệp lập tức có thể xác định được đây chính là thế giới tiên hiệp bản truyền hình.
Sau khi xác nhận phiên bản, tiếp theo việc cần phải xác định chính là tuyến thời gian.
Ánh mắt của Trần Nghiệp tìm kiếm quanh trấn Dư Hàng một vòng cũng không phát hiện ra Lý Tiêu Dao đâu, hắn nghĩ ngợi, lại quyết định đi tới Tiên Linh đảo xem sao.
Nếu Triệu Linh Nhi còn đang ở Tiên Linh đảo sống cuộc sống không cần lo nghĩ gì cả, vậy chứng tỏ tình tiết vẫn chưa bắt đầu.
Ngược lại nếu Triệu Linh Nhi không còn trên Tiên Linh đảo, chứng tỏ cốt truyện đã sớm bắt đầu, hắn phải xác định được tung tích của mấy nhân vật chính này nhanh nhất có thể…
Trong cốt tuyện nguyên tác, Tiên Linh đảo nằm trong Tây Hồ bên cạnh, vì thế Trần Nghiệp trực tiếp bay về phía Tây Hồ.
Một lúc sau, hắn lại nhíu chặt mày vì cũng không phát hiện ra mục tiêu đâu.
“Trận pháp che mắt?”
Căn cứ theo cốt truyên, Triệu Linh Nhi cũng bà ngoại của cô ta ẩn cư trên Tiên Linh đảo là để trốn tránh sự đuổi giết của Bái Nguyệt giáo, cho nên sử dụng trận pháp che mắt để giấu Tiên Linh đảo đi cũng vô cùng có khả năng.
Nhưng Trần Nghiệp cũng không hoảng.
Trận pháp che mắt gì đó cũng không làm khó được hắn vì trước đó hắn đã có được kỹ năng thiên nhãn có thể nhìn thấu thoàn bộ ảo thuật. Trận pháp che mắt cũng là một loại ảo thuật, vì thế Trần Nghiệp mở thiên nhãn lại tìm kiếm Tây Hồ một lượt.
Đối với người bình thường mà nói, đặc biệt là người cổ đại, Tây Hồ là một hồ nước vô cùng rộng lớn, muốn tìm một hòn đảo nhỏ trong Tây Hồ là chuyện rất khó khăn. Nhưng đối với Trần Nghiệp mà nói, hắn nhìn từ trên cao xuống muốn tìm kiếm Tây Hồ cũng không tốn đến bao nhiêu thời gian.
Một lúc sau dưới sự hỗ trợ của thiên nhãn, Trần Nghiệp đã tìm được một hòn đảo nhỏ. Trước đó rõ ràng không có hòn đảo này mà lúc này lại sờ sờ ngay trước mắt… khỏi cần hỏi chắc chắn đó chính là Tiên Linh đảo.

Trần Nghiệp mỉm cười, trực tiếp đáp xuống hòn đảo đó, hơn nữa hắn cũng không giống như Lý Tiêu Dao sau khi bị người lừa lên đảo gặp phải một đống ảo thuật quấy rầy, vì hắn trực tiếp đáp xuống ngay chính giữa hòn đảo. Ảo thuật bày bố xung quanh hòn đảo hoàn toàn không làm phiền được hắn.
Đây chính là lợi ích của việc biết bay…
Cảnh sắc trên Tiên Linh Đảo đẹp hơn ở trấn Dư Hàng. Nếu nói trấn Dư Hàng chỉ giống chốn bồng lai tiên cảnh thì nơi này chính là chốn bồng lai tiên cảnh chân chính.
Ở đây không chỉ có cảnh vật nguyên sinh tự nhiên mà bên trong cũng có cả sơn trang, giả sơn, hoa viên, ao sen, sương phòng… do con người làm ra đẹp hết chỗ chê.
Nói một câu không hề khoa trương thì Trần Nghiệp đi tới nhiều thế giới như vậy nhưng Tiên Linh đảo chính là chỗ có cảnh vật đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Sau khi tới Tiên Linh đảo, hắn quan sát xung quanh một lượt, thấy mọi thứ trên Tiên Linh đảo hoàn hảo, đôi mắt của hắn lập tức sáng ngời, điều này nói rõ người của Bái Nguyệt giáo vẫn chưa lên đảo phá hoại…
Nói một cách đơn giản thì chính là cốt truyện vẫn chưa bắt đầu!
Trần Nghiệp nở nụ cười, sải bước đi vào trong sơn trang.
Lúc băng qua hoa viên hắn gặp được một thiếu nữ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận