Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1009. Bái Nguyệt tập kích, thần uy giải phóng
Sau một ngày, mọi người ồn áo ầm ĩ cũng tới một thôn xóm nhỏ nghỉ chân. Chỉ có điều, bầu không khí trong thôn núi nhỏ này hơi kỳ lạ, các thôn dân nhìn thấy người lạ vô cùng cảnh giác, thậm chí còn hơi sợ, cũng không chịu giao lưu thêm một câu nào cả.
Mọi người mang theo thái độ nhiệt tình tới đây kết quả lại bị đối xử lạnh nhạt.
Cuối cùng, từ trong miệng một lão hán mọi người cũng hỏi thăm được ngọn nguồn sự việc.
Hóa ra gần đây có yêu tinh ăn thịt người. Trong thôn đã có không ít người chịu độc thủ của yêu tinh.
“Đại ca, có yêu tinh hại người, phải làm sao đây?” Trong mắt Lý Tiêu Dao lóe lên vẻ nóng lòng muốn thử. Từ sao khi học được ngự kiếm thuật, hắn ta ngoại trừ luận bàn với Lâm Nguyệt Như ra thì vẫn chưa ra tay chân chính lần nào, sớm đã ngứa tay mất kiên nhẫn rồi.
Lúc này, Trần Nghiệp đã biết gần thôn xóm này có yêu tinh gì đang hại người.
Trong cốt truyện nguyên tác, trong hang núi bên cạnh thôn này tổng cộng có hai con yêu tinh lần lượt là xà yêu và hồ yêu. Hai con yêu tinh này có thực lực không thấp, chí ít cũng không phải người mà một mình Lý Tiêu Dao có thể giải quyết được. Đặc biệt là hồ yêu sở hữu khả năng biến hóa, khiến người khó mà đề phòng được.
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Tiêu Dao, Linh Nhi, Nguyệt Như, lần này trừ yêu giao lại cho ba người các ngươi đi.”
Hắn vốn muốn cho Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như sóng vai tác chiến, tiện cho hai người bồi dưỡng tình cảm, nhưng nghĩ lại cẩn thận, tuy rằng Triệu Linh Nhi có thiên phú dị bẩm nhưng cũng cần phải rèn luyện mới có thể trở nên mạnh hơn được, cho nên lại thêm cả cô ta vào nữa!
“Được, đại ca cứ yên tâm!” Lý Tiêu Dao một hơi đồng ý ngay, rõ ràng có hơi kích động.
Triệu Linh Nhi cũng vừa cười vừa gật đầu.
Ngược lại Lâm Nguyệt Như liếc mắt nhìn Trần Nghiệp với vẻ khó hiểu nhưng cũng không nói gì.
…
Để ngăn cản mấy người lật thuyền trong mương, Trần Nghiệp cũng không khoanh tay đứng nhìn mà dẫn Lưu Tấn Nguyên đi theo.
Bây giờ Lưu Tấn Nguyên chỉ là một con người bình thường, loại chuyện hàng yêu trừ ma này hoàn toàn không giúp được gì cả.
Dưới sự chỉ dẫn của lão hán, mọi người tới nơi ẩn thân của yêu quái: Một hang núi tối đen như mực.
Vừa vào cửa hang bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc rồi, sau khi vào sâu còn nhìn thấy rất nhiều xương cốt người.
Lâm Nguyệt Như và Triệu Linh Nhi lập tức hơi thay đổi sắc mặt, Lưu Tấn Nguyên càng trực tiếp nôn ra. Ngược lại Lý Tiêu Dao biểu hiện rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh, khiến Trần Nghiệp có hơi nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chỉ có thể nói không hổ là đứa con của thiên mệnh.
Sau đó vào sâu trong hang núi mọi người tìm được xà yêu và hồ yêu đang ăn thịt người.
“Con người? Vậy mà lại dám xông vào đây, chịu chết đi!”
“Yêu nghiệt, to gan dám hại người, người chịu chết là các ngươi thì có!”
Hai bên vừa gặp mặt, không nói hai lời đã trực tiếp đánh nhau.
Lý Tiêu Dao thể hiện tích cực nhất, rút kiếm xông lên.
Lâm Nguyệt Như không muốn thua kém hắn ta, không cam lòng yếu thế cũng gia nhập chiến đấu.
Triệu Linh Nhi lại dùng pháp thuật hỗ trợ ở bên cạnh.
Trong cốt truyện nguyên tác, xà yêu và hồ yêu này vốn không phải đối thủ của Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như liên thủ lại. Lúc này có Triệu Linh Nhi hỗ trợ lại càng không ổn hơn.
Cho nên một trận chiến này rất thuận lợi, xà yêu bị Lý Tiêu Dao dùng một kiếm ghim chặt lên vách tường, hồ yêu thì lại bị Lâm Nguyệt Như chém đầu!
“Khoai lang lùn, đánh không tệ!” Khoai lang lùn là biệt danh mới mà Lý Tiêu Dao đặt cho Lâm Nguyệt Như.
Lâm Nguyệt Như cũng không khách sáo, đáp lại: “Trứng vịt thối, ngươi cũng không kém!”
Sở thích tương tự như vậy suốt hai ngày nay hai người đã đặt cho nhau vài cái tên rồi.
Trần Nghiệp vừa cười vừa gật đầu, khích lệ: “Biểu hiện của các ngươi đều rất không tồi.”
Nghe được lời khen của đại ca, Lý Tiêu Dao trông có vẻ rất hào hứng.
Lâm Tấn Nguyên ở bên cạnh nhìn mà nóng mắt. Hắn ta cũng muốn sánh vai chiến đấu với Lâm Nguyệt Như, làm một đôi tình lữ thần tiên.
Nghĩ đến đây, hắn ta đi tới trước mặt Lý Tiêu Dao, kiên trì bảo: “Lý huynh, ta muốn học võ công với ngươi, xin hãy nhận ta làm đệ tử!”
Lý Tiêu Dao ngây người, đang định từ chối lại không ngờ Lâm Nguyệt Như đã tức giận nói trước: “Anh họ, ngươi đang làm gì thế? Muốn học võ công tại sao lại tìm hắn, ngươi đang chê võ công của ta không đủ đúng không?”
“Cái đó…” Lưu Tấn Nguyên có hơi ngơ ngác.
Hắn ta nhất thời kích động hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế. Hơn nữa trong tiềm thức của hắn ta quả thật cảm thấy võ công của Lý Tiêu Dao tốt hơn một chút…
Lý Tiêu Dao vốn dự định từ chối nhưng vừa thấy như vậy, lập tức vừa cười vừa đồng ý: “Được, trạng nguyên lang, ta nhận ngươi làm đồ đệ, yên tâm, ta nhất định sẽ dạy ngươi thành cao thủ, mạnh hơn đứa em họ khoai lang lùn của ngươi!”
Nghe được lời này, Lâm Nguyệt Như tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Lý Tiêu Dao, Lưu Tấn Nguyên, hai người các ngươi đều là đồ khốn!”
…
Giải quyết yêu tinh xong, mọi người lại trở về thôn. Chẳng qua bọn họ cũng không mang thi thể của yêu quái về cho nên các thôn dân hoàn toàn không tin.
Lúc này sắc trời đã tối, mọi người chỉ đành tìm một căn nhà gỗ nhỏ không người ở bên ngoài thôn làm điểm dừng chân tối nay.
Lưu Tấn Nguyên rất cần mẫn, bắt đầu dọn dẹp nhà gỗ rất sạch sẽ. Lý Tiêu Dao cũng săn được vài con thỏ, buổi tối mọi người định ăn lương khô và thịt thỏ.
Đêm hôm đó bọn họ ngồi bên ngoài nhà gỗ vây quanh một đống lửa ăn thịt nướng, ngược lại cũng có một tư vị khác. Trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười.
Trước mắt, mọi người đều vô cùng hài lòng với lần ra ngoài rèn luyện này. Có thể cùng nhiều người bạn đồng hành như thế ra ngoài trải nghiệm vốn chính là một chuyện may mắn. Điều quan trọng nhất là tuổi tác của mọi người xấp xỉ nhau, có nhiều chủ đề nói mãi không hết. Cho dù là đôi hoan hỉ oan gia Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như, lúc này cũng nhìn thấy đối phương thuận mắt hơn rất nhiều…
Trần Nghiệp vừa cười vừa nhìn một màn này, trong lòng rất hài lòng. Tất cả đều đang đi theo kế hoạch của hắn.
Ngay đúng lúc này, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên thu lại, ánh mắt nhìn vào rừng cây phía xa.
Bấy giờ, khí thế trên người hắn đột nhiên thay đổi, vị đại ca hàng xóm hòa ái dễ gần trước đó không thấy nữa, thay vào đó là một con hung thú viễn cổ đang sống lại.
Triệu Linh Nhi và Lý Tiêu Dao còn đỡ, thời gian bọn họ ở chung với Trần Nghiệp dài hơn một chút, cũng đã từng thấy uy nghiêm của hắn, nhưng Lưu Tấn Nguyên và Lâm Nguyệt Như lại trừng to hai mắt.
Lâm Nguyệt Như vô cùng kinh ngạc về khí thế của Trần Nghiệp, cảm thấy khí thế trên người anh lớn này của Lý Tiêu Dao còn mạnh hơn cha cô ta rất nhiều.
“Đại ca, sao vậy?” Lý Tiêu Dao lập tức ý thức được không đúng, vừa mở miệng hỏi vừa nhìn theo ánh mắt của Trần Nghiệp. Chẳng qua hắn ta cũng không nhìn thấy gì cả.
Trần Nghiệp cũng không trả lời Lý Tiêu Dao mà đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu đã tới rồi thì đừng giả thần giả quỷ nữa, không có tác dụng với ta đâu.”
Vừa dứt lời, Lý Tiêu Dao đã cảm thấy trước mắt hóa lên, trên mảnh đất trống không có một bóng người trước đó đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng phiêu diêu.
Hắn ta lập tức từng to mắt nhìn, vì hắn ta hoàn toàn không nhìn rõ đối phương đã xuất hiện thế nào.
Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như lần lượt đứng dậy, trong tay nắm chặt bảo kiếm, nhìn người tới với vẻ đề phòng.
Vẻ mặt của Triệu Linh Nhi lại hơi kỳ lạ, hình như cô ta đang cố gắng nhớ lại gì đó.
Cuối cùng, Triệu Linh Nhi cũng nhớ ra rồi, người trước mắt này chính là đầu sỏ gây tội ép cô ta và bà ngoại lưu vong, ép mẹ cô ta xuất hiện chân thân trấn áp Thủy Ma Thú.
“Tiểu Bạch ca ca!” Triệu Linh Nhi đi tới bên cạnh Trần Nghiệp, gương mặt nhỏ căng lên, nhìn chằm chằm vào Bái Nguyệt.
Trần Nghiệp vỗ về cô ta an ủi, nói: “Linh Nhi đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi được.”
Từ xa, Bái Nguyệt nhìn thấy Triệu Linh Nhi cũng hơi khom người hành lễ: “Bái Nguyệt tham kiến công chúa điện hạ, công chúa, ngươi lưu lạc bên ngoài đã rất lâu rồi cũng nên về thôi, nước Nam Chiếu mới là nhà của ngươi.”
Triệu Linh Nhi cắn răng đáp: “Ta nhất định sẽ về nước Nam Chiếu, ta phải vạch trần bộ mặt thật của ngươi trước mặt toàn bộ dân chúng nước Nam Chiếu.”
“Công chúa, ngươi hiểu lầm ta quá sâu rồi.” Bái Nguyệt thở dài, đáp.
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lão già, ngươi phí lời quá đấy!”
Trần Nghiệp hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Có phải có người đã nói với ngươi gì đó rồi không?”
Ánh mắt của Bái Nguyệt nhìn về phía Trần Nghiệp, mỉm cười trông rất lễ phép.
“Ngươi chính là biến số bên cạnh công chúa nhỉ? Quả nhiên không tầm thường, ta xác nhận đã bị một người ảnh hưởng, lần này đặc biệt tới đây thăm ngươi.”
Con ngươi của Trần Nghiệp hơi co rút lại, lập tức hiểu ra quả nhiên Adam cũng đã tới phó bản này rồi, hơn nữa còn đi về bên Bái Nguyệt.
“Rất tốt, nếu đã tới vậy ngươi ở lại đây đi!”
Vừa dứt lời, Trần Nghiệp trực tiếp ra tay.
Niệm lực khủng khiếp lập tức bao phủ lên người Bái Nguyệt muốn giam cầm hắn ta.
Cơ thể của Bái Nguyệt lập tức cứng đờ, không có cách nào cử động được nữa.
“Năng lực của ngươi rất thú vị!”
Vừa dứt lời, cả người Bái Nguyệt đã trở nên như hư như ảo, cuối cùng hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy.
“Nhắm hết mắt vào!” Trần Nghiệp nhắc nhở mọi người một tiếng.
Sau đó, khí thế siêu khủng khiếp bốc lên từ trên người hắn giống như thần vương giáng thế, tia chớp màu đỏ đáng sợ xuyên thủng không trung, toàn bộ trời đất giống như bị một bóng ma màu đỏ phủ xuống.
Thần uy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận