Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1136. Vua làm màu Trần Nghiệp, làm màu như gió!!

Chương 1136. Vua làm màu Trần Nghiệp, làm màu như gió!!
Trong yến hội tối qua hắn chỉ có thể ngồi ở tít bên ngoài ngoài, căn bản là không vào được dãy bàn chính.
Tuy có thể nhìn thấy Trần Nghiệp từ xa nhưng vì có nhiều người cản tầm mắt nên hắn cũng không nhớ rõ diện mạo của đối phương, bởi thế vừa rồi nhìn qua hắn mới không nhận ra đây là ai.
Thấy Phương Đồng hãy còn ngẩn người Phương Thiến vừa tức vừa vội, nàng gắt lên: “Ngươi còn thất thần gì thế Đồng thúc? Mau bồi tội với Trần công tử đi!”
Rốt cuộc Phương Đồng cũng tỉnh thần lại, hắn lập tức quỳ xuống, sợ hãi thưa: “Trần... Trần công tử, ta... ta không biết ngài tới...”
Trần Nghiệp xua tay, cắt ngang mấy lời lắp bắp của Phương Đồng.
“Người không biết không đáng trách, ta chỉ là tùy tiện đi qua đây thôi, đứng lên cả đi!”
Nghe thế Phương Thiến và Phương Đồng đều thở phào một hơi rồi đứng dậy.
Chuyện vừa xảy ra đương nhiên cũng đã bị đám thiếu niên trong sân luyện võ chứng kiến cả.
Thấy Đồng thúc vốn luôn uy phong lại phải dập đầu nhận lỗi với một người trẻ măng như thế khiến đám thiếu niên đều sợ ngây người.
“Vừa rồi Phương Thiến đường tỷ nói vị Trần công tử này là thần tiên trong chốn phàm tục ư?”
“Hắn chính là đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn phải không? Là cao thủ Thần Thông cảnh, là nhân vật chủ chốt trong buối yến hội tối qua của gia chủ?”
“Nom hắn rất bình thường mà! Còn chẳng đáng sợ bằng Đồng thúc.”
“Ngu ngốc, cao thủ chân chính có thể thu liễm khí tức, nhìn qua chẳng thể đoán nổi điều gì đâu.”
Các thiếu niên sôi nổi bàn tán, ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Nghiệp
Lúc này một thiếu niên to gan đột nhiên hô lên.
“Trần công tử, họ đều nói ngài là thần tiên giữa phàm trần, ngài thật sự biết dùng tiên pháp ư?”
Trần Nghiệp đang định rời đi, nghe thế bước chân hắn khựng lại.
Phương Thiến và Phương Đồng thì đều biến sắc.
“Đồ chết tiệt này, ai cho ngươi ăn nói lung tung thế hả?”
Phương Đồng hãi muốn chết, lập tức to tiếng quát mắng.
Nếu đám nhóc này khiến Trần công tử không vui thì sợ là gia chủ sẽ vặt đầu hắn xuống mất!
Thiếu niên kia bị mắng thì tái mặt, biết mình đã phạm sai lầm lớn nên vội cúi gằm mặt.
“Không sao, đều là một đám trẻ nhỏ thôi, tò mò cũng không có gì lạ.”
Trần Nghiệp cười nói, sau đó bước tới trước mặt các thiếu niên Phương gia.
Đám thiếu niên kia thấy thế dù có chút sợ hãi nhưng rồi ai cũng như dấy lên lòng can đảm, cả gan nhìn lại Trần Nghiệp.
Họ muốn xem thử vị ‘thần tiên ở giữa chốn phàm trần’ này rốt cuộc có điểm gì lạ.
“So bí cảnh Thần Thông với tiên nhân cũng có chút khoa trương, có điều bí cảnh Thần Thông quả đúng là mạnh hơn Nhục Thân cảnh rất nhiều!”
Trần Nghiệp cười rộ lên, nhìn có vẻ rất ôn hòa.
Nơi đây dù sao cũng là nhà của Phương Thanh Tuyết, nể mặt em gái Thanh Tuyết hắn cũng sẽ không làm khó mấy người này.
“Điểm khác biệt lớn nhất giữa bí cảnh Thần Thông và Nhục Thân cảnh chính là khi lên tới Thần Thông thì có thể sử dụng pháp lực, phóng thích thần thông!”
Thấy đám thiếu niên có vẻ ngờ vực, Trần Nghiệp lại nói tiếp: “Ví dụ như việc phi hành, võ giả Nhục Thân cảnh dù đã tu luyện tới tầng thứ chín là cấp độ Thần Biến thì cũng chỉ có thể sử dụng khinh công thượng thừa, nhờ khinh công để lướt qua không trung trong thời gian ngắn ngủi mà thôi.”
“Mà bí cảnh Thần Thông có thể sử dụng pháp lực để nâng thân thể mình lên không trung, nhờ thể có thể phi hành một cách thật sự! Pháp lực không cạn thì vĩnh viễn sẽ không rơi xuống.”
Trần Nghiệp vừa nói thân thể hắn cũng vừa chậm rãi bay lên không, sau đó khoan thai dừng giữa không trung.
Sau đó hắn lại đi mấy bước giữa không trung, chẳng khác nào đang chậm rãi bước trên mặt đất bằng phẳng.
Các thiếu niên nhìn theo thân ảnh Trần Nghiệp, vừa sợ hãi vừa hâm mộ không thôi.
Lúc này Trần Nghiệp lại nói tiếp: “Phi hành chỉ là chuyện nhỏ với bí cảnh Thần Thông mà thôi, thứ lợi hại thật sự chính là thần thông, ví dụ như môn thần thông ta nắm giữ có tên là Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí, một trong tám môn thần thông của Hóa Vũ Môn, chỉ có đệ tử chân truyền mới có tư cách học tập.”
“Tiếp theo ta sẽ biểu diễn một phen, các ngươi phải nhìn kỹ đấy!”
Nghe thế tất cả những người có mặt, gồm cả Phuong Thiến lẫn Phương Đồng đều mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng người đang đứng giữa không trung.
Trần Nghiệp cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp vận dụng pháp lực để điều động nguyên khí trong đất trời.
“Vù vù...”
Tiếng kiếm vang lên, vô số kiếm khí từ trên thân Trần Nghiệp đột nhiên xuất hiện, chúng hội tụ giữa trời cao rồi hình thành một cự kiếm kim sắc dài tới mấy chục mét.
Dưới ánh mặt trời cự kiếm kim sắc lóe ra hàn mang lạnh như băng, ẩn chứa vô thượng thiên uy, khiến tâm thần mọi người không khỏi chấn động.
Trần Nghiệp giữa không trung đột nhiên giơ một ngón tay chỉ ra phía trước.
“Vèo!”
Cự kiếm kim sắc hội tụ từ pháp lực kia lập tức phá không mà đi, dẫn theo lốc xoáy kinh người.
Ngay sau đó.
Một ngọn núi đằng xa nơi cự kiếm kim sắc nhắm tới đột nhiên nổ mạnh rồi cứ thế vỡ nát, đá vụn bay đầy trời, như thể thiên tai giáng xuống.
Cũng may Trần Nghiệp chọn mục tiêu có khoảng cách khá xa.
Nếu chuyện này xảy ra trong thành thì chắc chắn sẽ dẫn tới thiệt hại nghiêm trọng.
Giờ phút này.
Khắp sân luyện võ im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đã bị chiêu thức vừa rồi của Trần Nghiệp dọa cho ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận