Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1016. Cho ngươi chứng kiến sự lợi hại của đại ca ta (1)

Chương 1016. Cho ngươi chứng kiến sự lợi hại của đại ca ta (1)
Trong bãi tha ma, sau khi sương mù bị Triệu Linh Nhi xua tan hết, cũng lộ ra hình dạng vốn có.
Hoang vu, vắng vẻ…
Lọt vào mắt ngoại trừ cây cối hoa cỏ ra thì cũng chỉ còn lại bia mộ và nấm mồ.
Bởi vì chất dinh dưỡng ở đây dồi dào nên cây cối mọc um tùm, gần như che lấp toàn bộ ánh mặt trời, khiến cho bãi tha ma thoạt nhìn vô cùng âm u. Cộng thêm mồ mả chi chít ở đây cũng mang đến cho người một loại cảm giác vô cùng rợn gáy.
Cho dù bây giờ đang là giữa ban ngày nhưng chỉ sợ cũng không có mấy người dám tới.
Đương nhiên, đám người Trần Nghiệp cũng không phải người bình thường, người nào cũng gan to bằng trời, cho dù là Lưu Tấn Nguyên yếu nhất đứng giữa đám người này cũng không thiếu phần dũng cảm.
Mọi người đi vào trong bãi tha ma.
“Cẩn thận, chú ý dưới chân.” Trần Nghiệp nhắc nhở.
Trong cốt truyện nguyên tác, có người sống xâm nhập vào bãi tha ma sẽ đánh thức cương thi dưới mặt đất, mang tới rắc rối không nhỏ cho đám người Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi.
“Dưới chân?” Lâm Nguyệt Như lập tức hoảng hốt kinh hoàng: “Tiểu Bạch ca, ý của ngươi là… có quỷ hả?”
Thấy bộ dáng sợ hãi của cô ta, Lý Tiêu Dao lập tức nắm ngay cơ hội chế giễu.
“Ha ha, khoai lang lùn, vậy mà ngươi còn sợ quỷ à?”
“Sợ quỷ thì đã sao? Ta là con gái, không được sợ quỷ à?” Lâm Nguyệt Như đáp rất có lý.
Lời này khiến Lý Tiêu dao á khẩu cạn lời.
Trần Nghiệp trừng mắt nhìn Lý Tiêu Dao, nói: “Là cương thi! Tiêu Dao, nếu Nguyệt Như sợ quỷ vậy lát nữa cương thi xuất hiện, ngươi phụ trách bảo vệ cô ta đi, nếu Nguyệt Như bị thương dù chỉ một chút, ta cũng sẽ trừng trị ngươi!”
Vừa nghe được lời này, Lý Tiêu Dao lập tức ngây người.
“Đại ca! Có lầm gì không đó? Ta không muốn bảo vệ khoai lang lùn này đâu!”
“Sao thế?” Vẻ mặt của Trần Nghiệp u ám: “Ngay cả lời ta nói mà ngươi cũng dám không nghe sao?”
Thấy Trần Nghiệp có dấu hiệu sắp nổi giận, trái tim của Lý Tiêu Dao đập kinh hoàng, chỉ đành đáp với vẻ chán nản: “Ta biết rồi, đại ca.”
Lâm Nguyệt Như vốn muốn nói cô ta không cần Lý Tiêu Dao bảo vệ, nhưng nghĩ lại đột nhiên cảm thấy để Lý Tiêu Dao bảo vệ cũng rất tốt.
“Trứng vịt thối, lát nữa ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nhất định phải bảo vệ bản tiểu thư cho tốt đấy, biết chưa?” Lâm Nguyệt Như cười hì hì, bảo, khiến Lý Tiêu Dao tức vô cùng.
Lưu Tấn Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy, vốn muốn nói hắn ta có thể bảo vệ Lâm Nguyệt Như nhưng vừa nghĩ đến công phu mèo quào của mình, lời này thật sự không thể nói ra khỏi miệng được.
Mười hắn ta của bây giờ cũng không phải đối thủ của Lâm Nguyệt Như, dựa vào cái gì dám nói bảo vệ cô ta đây?
Trong lúc cãi nhau ồn ào, mọi người đã đi vào sâu trong bãi tha ma.
Lúc này, trên mặt đất đột nhiên truyền tới dị động, bùn đất bị đội lên, dường như có thứ gì đó sắ chui ra khỏi lòng đất.
Là cương thi!
“Có cương thi thật này, xem tiểu gia thu phục các ngươi thế nào đây!” Lý Tiêu Dao quát to một tiếng, lập tức lao lên chém giết cương thi.
Triệu Linh Nhi và Lâm Nguyệt Như cũng liên tiếp ra tay.
Trần Nghiệp có ý cho mấy người này rèn luyện cho nên cũng không có ý định ra tay.
Tuy rằng thân thủ của Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như không tầm thường, nhưng cương thi xung quanh thật sự quá nhiều. Hơn nữa cương thi còn rất khó chết, chỉ có chém rớt đầu mới có thể hoàn toàn giết chết bọn chúng…
Rất nhanh, đám người Lý Tiêu Dao đã rơi vào trận chiến gian khổ. Cho dù là vậy thì Trần Nghiệp vẫn không ra tay như cũ, chỉ có khi bọn họ gặp nguy hiểm mới dùng niệm lực giải cứu bọn họ.
Một trận chiến này ước chừng đánh hơn nửa tiếng, đám người Lý Tiêu Dao mới giải quyết được cương thi.
“Phù! Cuối cùng cũng xong rồi!” Lý Tiêu Dao thở hổn hển từng hơi, nhìn về phía Lâm Nguyệt Như bên cạnh: “Này, không phải ngươi nói sợ quỷ sao? Sao vừa rồi đánh hăng như vậy?”
Lâm Nguyệt Như đáp: “Cương thi cũng không phải quỷ, có gì mà phải sợ!”
Một khắc này, đột nhiên Lý Tiêu Dao cảm thấy khoai lang lùn trước mặt này hình như cũng được…
Triệu Linh Nhi nhìn về phía Phật châu, hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, nhà tướng quân mà Xích Quỷ Vương đang trốn ở đâu?”
Trên đường tới, Tiểu Thạch Đầu cũng tiết lộ tên của mình giống như mọi người.
“Chắc là ở đằng trước đó.”
Triệu Linh Nhi liếc mắt nhìn Trần Nghiệp rồi nói: “Vậy chúng ta qua đó đi!”
Mọi người tiếp tục tiến lên, rất nhanh đã nhìn thấy một bia mộ cực lớn. Tấm bia mộ của ngôi mộ to lớn này do một tấm đá cẩm thạch có tiếng khắc thành, vừa nhìn đã biết không phải mộ của người bình thường rồi. Trên bia mộ cũng ghi chép chi tiết về cuộc đời của một vị tướng quân.
“Chính là nơi này!” Trong Phật châu truyền tới giọng nói của Tiểu Thạch Đầu.
Không cần hắn ta nhắc nhở thì mọi người cũng biết là ở đây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận