Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1111. Đường Ngọc Đình cảm thấy nguy hiểm (2)

Chương 1111. Đường Ngọc Đình cảm thấy nguy hiểm (2)
“Trong thế giới này ngài có thể sử dụng điểm Luân Hồi để gia tăng thực lực một cách nhanh chóng, chi tiết ra sao mời ngài tự tìm hiểu.”
Nghe tiếng nhắc của hệ thống khiến Trần Nghiệp không khỏi ngỡ ngàng.
Hắn vội mở bảng thuộc tính cá nhân ra xem.
ID: Tu La
Số hiệu Luân Hồi: (Khu C) 90086
Sức mạnh pháp tắc: Tầng thứ nhất (Khóa)
Thuộc tính cơ bản: Max
Kỹ năng: Tiếng Anh (thuần thục), Điều khiển (nhập môn), Xạ kích (tinh thông), Ngụy trang (tinh thông), Đao pháp cơ bản (tinh thông)
Kỹ năng đặc biệt: Thần uy (Cấm), Khí phách vũ trang (Cấm)
Kỹ năng chiến đấu: Bạo ngược va chạm (Cấm), Như Lai thần chưởng
Dị năng: Niệm lực (Cấm), Liệt diễm (Cấm), Bách độc bất xâm (bị động), Tử thần cảm ứng (Cấm), Bất diệt ma khu (Cấm), Tự lành (Cấm), Phi hành phản trọng lực (Cấm)
Trái Ác Quỷ: Hệ Paramecia • trái Gura Gura no Mi (Cấm). Hệ Paramecia • trái Soru Soru no Mi (Cấm)
Hóa thân thứ hai: Đạo đức kim luân (Khóa)
Điểm Luân Hồi: 863.128
Đánh giá tổng hợp: ???
Bảng thuộc tính hiện tại không phù hợp với thế giới này, có chuyển đổi bảng thuộc tính hay không?
Thấy bảng thuộc tính của mình Trần Nghiệp không khỏi ngỡ ngàng.
Quả nhiên phần lớn năng lực đều đã bị cấm sử dụng.
Hắn siết nắm đấm, khi cảm nhận được sức mạnh chảy trong cơ thể mới khẽ thở phào một hơi.
Cũng may thuộc tính cơ bản của hắn vẫn không bị khóa, nếu không có lẽ giờ hắn chẳng khác người thường là bao.
Trên bảng thuộc tính của Trần Nghiệp.
Ngoại trừ bốn thuộc tính và kỹ năng cơ bản ra thì những kỹ năng duy nhất không bị cấm sử dụng lại chính là “Như Lai thần chưởng” và “Bách độc bất xâm”!
Điều này cũng dễ hiểu.
Như Lai thần chưởng chính là tuyệt học võ lâm, có thể coi như có cùng một khởi nguồn với hệ thống tiên hiệp, tới kỹ năng này mà cũng bị cấm nốt thì mới bất thường.
Còn năng lực Bách độc bất xâm cũng có thể nói là có chút quan hệ với hệ thống tiên hiệp.
Ngoài ra Trần Nghiệp còn chú ý tới một chuyện.
Có hai năng lực trong bảng thuộc tính của hắn hiện chữ “khóa”.
Lần lượt là “Sức mạnh pháp tắc” và “Đạo đức kim luân”!
Hắn đoán hai năng lực này có lẽ chỉ là bị tạm khóa, vẫn có thể mở ra được, chỉ là điều kiện để mở khóa hẳn sẽ rất khắc nghiệt.
Năng lực bị khóa cũng thôi đi.
“Thân phận chết tiệt này là thế nào đây? Thợ khai thác mỏ? Phó bản cá nhân bắt đầu như thế này đây à? Hệ thống ngươi không định đứng ra giải thích một chút hả?”
Trần Nghiệp thầm mắng trong lòng.
Dựa theo ký ức vừa nhận được thì giờ hắn là đệ tử trong một gia tộc tu tiên nhỏ, chẳng qua là trước giờ gia tộc nhỏ này vẫn dựa vào môn phái tu tiên nào đó để sinh tồn, mà môn phái kia cần người tới khai thác mỏ thế nên hắn, kẻ có tư chất không ra sao mới bị gia tộc đưa tới đây đào mỏ mà thôi.
Thân thể trong phó bản này hiện mười chín tuổi, đã làm việc ở quặng mỏ này được ba năm!
“Hóa Vũ Môn? Tên này có chút quen tai, hình như từng nghe qua ở đâu rồi...”
Trong đầu Trần Nghiệp thầm suy tư nhưng trước mắt vẫn không nhớ ra được điều gì.
Dù sao thì mạng internet trên Địa Cầu kiếp trước có rất nhiều thông tin, khi xuyên không tới đây trí nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều nhưng cũng khó tránh khỏi có sơ sót.
Lúc này.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ kẻng ầm ĩ, nghe rất nhức đầu.
Sau đó một thanh âm vang lên: “Sáu giờ rồi, tất cả dậy hết cho ta!”
Trần Nghiệp nhướng mày!
Rạng sáng sáu giờ đã phải bắt đầu làm việc cơ à?
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Còn điên hơn cả chế độ 996 nữa đấy!
Hắn vốn có ý định phản kháng nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn cố nhịn xuống.
Dù sao nơi này cũng là thế giới tiên hiệp, ở đây có rất nhiều đại năng, giờ hắn vẫn chưa biết rõ tình hình, hơn nữa có rất nhiều năng lực đã bị cấm, thế nên khiêm tốn một chút vẫn hơn.
Phó bản cá nhân tuy bình thường đều là loại phó bản phúc lợi nhưng vẫn có người mất mạng đấy.
Nghĩ thế Trần Nghiệp đứng dậy mặc quần áo, dọn dẹp qua rồi mới ra khỏi phòng.
Nơi hắn ở là một gian nhà gỗ, xung quanh có rất nhiều nhà gỗ như vậy, có vẻ đây là khu ký túc xá của đám thợ mỏ.
Xung quanh rất lộn xộn, lối đi phủ đầy bụi, mùi duy nhất có thể ngửi thấy là mùi mồ hôi nồng nặc, chẳng khác nào khu lều tồi tàn của những gia đình tị nạn cả.
Trần Nghiệp cau mày.
Tuy hắn không mắc bệnh ở sạch nhưng vẫn không thể chịu được hoàn cảnh sống như vậy.
Lúc này.
Có rất nhiều người bị tiếng gõ kẻng đánh thức như Trần Nghiệp cũng lục tục từ trong các ngôi nhà gỗ ra ngoài.
Sắc mặt ai nấy cũng có vẻ đờ đẫn, nhao nhao kéo nhau ra khỏi khu ổ chuột này.
Ra tới bên ngoài thì thấy một chỗ phát cơm, lúc này có rất nhiều người đang xếp hàng ở đó chờ nhận cơm.
Cơm sáng là một bát cháo và một chiếc bánh màn thầu!
Chỉ có chút thức ăn thế này cũng chẳng đủ với những người ngày ngày phải làm việc nặng như đám thợ mỏ...
Có thể thấy tuy các thợ mỏ này trên danh nghĩa đều là phó dịch đệ tử của Hóa Vũ Môn nhưng thật ra Hóa Vũ Môn lại không hề coi họ ra gì, thậm chí có thể nói Hóa Vũ Môn còn chẳng coi những thợ mỏ này là người nữa kìa, chỉ có đệ tử ngoại môn mới có thể được coi trọng một chút, đệ tử nội môn thì có khả năng được cao tầng coi trọng, đệ tử chân truyền mới là lực lượng chính cũng như người thừa kế môn phái sau này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận