Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1140. Nhị tiểu thư ngang ngược vô lý!

Chương 1140. Nhị tiểu thư ngang ngược vô lý!
“Phương Hàm, tiểu tử ngươi... Lúc trước lão phu thấy giữa trán ngươi đầy đặn, là tướng mạo của kẻ có phúc, giờ xem ra đúng là gặp được quý nhân rồi.”
Giọng nói hồ hởi của quản sự Phương Quý vang lên bên cạnh: “Về sau phát đạt rồi đừng quên ta đấy!”
Trước khi Trần Nghiệp có dặn dò nên giờ mọi người đều biết Phương Hàm lọt vào mắt xanh của quý nhân, sắp theo người ta tới Hóa Vũ Môn rồi.
Thấy Phương Quý nói thế cuối cùng Phương Hàm mới hồi thần.
Hắn nhìn vẻ mặt cố lấy lòng của lão già Phương Quý, trong lòng chỉ thầm cười giễu.
Lão cẩu này bình thường chỉ thích bắt nạt hắn, việc gì mệt nhất khổ nhất sẽ giao cho hắn làm.
Người khác không dám chăm sóc ngựa của Nhị tiểu thư nhưng lão cẩu này sẽ bắt hắn làm, hại hắn bị Nhị tiểu thư đánh mấy lần rồi.
Phương Hàm là kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Có thù không báo chắc chắn không phải phong cách hành xử của hắn.
Đương nhiên giờ hắn còn chưa có năng lực báo thù, thế nên tạm thời chỉ có thể nín nhịn.
Lúc Phương Hàm đang định nói mấy câu hòa hoãn thì đột nhiên có một đám đông kéo nhau tới nơi này.
Đám đông này có mười mấy người, dẫn đầu là một vị nữ tử còn trẻ tuổi.
Nữ tử này trông có vài phần giống với Phương Thanh Tuyết, chẳng qua nàng ta có đôi môi mỏng dính mang vẻ cay nghiệt hơn nhiều, hơn nữa sắc mặt kiêu ngạo đến mức người khác trông thấy không khỏi chán ghét.
Đây chính là Nhị tiểu thư của Phương gia: Phương Thanh Vi.
“Hử? Ta đang bảo sao không thấy Thiên Lý Tuyết đâu, thì ra ở đây à?”
Phương Thanh Vi nhìn chòng chọc Phương Hàm, chưa cần biết có chuyện gì đã mắng ngay: “Đồ cẩu nô tài Phương Hàm, ta để ngươi trông chừng Thiên Lý Tuyết thế mà ngươi lại dám dẫn nó ra ngoài thế này à?”
Phương Hàm theo bản năng định giải thích.
Thế nhưng chưa đợi hắn mở miệng thì Phương Thanh Vi vốn tính nóng nảy lại trực tiếp vụt một roi qua.
Nếu là lúc trước, Phương Hàm tuyệt đối không dám tránh roi của Phương Thanh Vi.
Nhưng giờ thì khác.
Hắn đã có chỗ dựa nên cũng chẳng có gì phải lo.
Dù Phương Hàm còn chưa biết theo Trần Nghiệp rời đi là chuyện tốt hay xấu nhưng lúc này hắn cũng chẳng muốn chịu đựng cái tính quá quắt này của Phương Thanh Vi nữa!
Chỉ thấy bước chân Phương Hàm di chuyển rất nhanh, nháy mắt đã tránh được.
“Vút!”
Roi của Phương Thanh Vi đánh hụt, quất xuống mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.
“Hử? Còn dám tránh à?”
Mặt Phương Thanh Vi sầm xuống: “Cẩu nô tài, hôm nay ta phải phế ngươi mới được!”
“Dừng tay!”
Phương Hàm gầm lên: “Nhị tiểu thư, giờ ta không còn như xưa nữa rồi, ta sắp tới không còn là nô tài nuôi ngựa của Phương gia nữa, ta được quý nhân nhìn trúng, ngươi dám đánh ta chính là đánh mặt quý nhân, đến lúc đó quý nhân trách tội thì ngay cả gia chủ cũng không giúp ngươi được đâu.”
Không thể không nói Phương Hàm không hổ là kẻ chuyên diễn sâu.
Hắn giờ còn không rõ tình huống nhưng cũng đã biết giở trò cáo mượn oai hùm rồi.
Phương Thanh Vi thật sự bị dọa.
Nàng kinh ngạc nhìn Phương Hàm, thấy hắn có vẻ không giống như đang nói dối, thế nên mới đảo mắt nhìn qua Phương Quý bên cạnh.
“Phương Hàm nói thật không?”
Phương Quý đương nhiên không dám giấu diếm, hắn vội đáp: “Đúng là có chuyện như thế, tiểu tử Phương Hàm này gặp may, được khách quý là Trần công tử nhìn trúng, ngài ấy nói muốn dẫn hắn tới Hóa Vũ Môn nuôi dưỡng linh thú.”
“Trần công tử?”
Phương Thanh Vi biến sắc: “Chính là sư đệ của tỷ tỷ ta, đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn?”
Thấy Phương Quý gật đầu, sắc mặt Phương Thanh Vi không ngừng thay đổi.
Đương nhiên nàng biết Trần công tử là khách quý bậc nhất của Phương gia, tới phụ thân nàng gặp người ta cũng phải cung kính nữa là.
Thế nhưng Phương Hàm quá càn rỡ, còn dám tránh né roi của nàng, điều này khiến nàng vô cùng khó chịu.
Xung quanh còn biết bao kẻ hầu người hạ đang nhìn kia kìa!
Nếu hôm nay không dạy cho Phương Hàm một bài học thì thể diện của nàng sẽ mất sạch.
Về sau còn dạy dỗ hạ nhân thế nào được nữa?
Thấy Phương Hàm có vẻ còn muốn chạy, Phương Thanh Vi lập tức quát lên: “Đứng lại!”
“Cẩu nô tài, ta đã cho ngươi đi chưa?”
Phương Hàm nhướng mày, nói: “Nhị tiểu thư còn muốn gì nữa?”
“Muốn gì ư?”
Phương Thanh Vi hừ lạnh: “Đương nhiên là phải phạt ngươi một trận rồi!”
Phương Hàm biến sắc: “Nhị tiểu thư, ngươi đừng đùa, nếu động tới ta chẳng khác nào không nể mặt quý nhân đấy.”
Sắc mặt Phương Thanh Vi bình tĩnh như không, thản nhiên nói: “Dù ngươi đã lọt vào mắt xanh của Trần công tử nhưng chỉ cần một ngày ngươi còn chưa rời khỏi đây thì vẫn là nô tài của Phương gia ta, ta muốn dạy dỗ ngươi còn chưa tới lượt Trần công tử nói này nói kia đâu!”
“Hơn nữa dù Trần công tử là đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn nhưng tỷ tỷ của ta cũng không khác gì, hơn nữa nàng còn là sư tỷ của hắn kìa! Ta không tin Trần công tử sẽ vì tên cẩu nô tài như ngươi mà trách cứ ta!”
Dứt lời Phương Thanh Vi lại giơ roi lên, lần thứ hai quất về phía Phương Hàm.
Phương Hàm thấy thế thì vội tránh đi.
Tuy hắn đã học trộm võ công một thời gian nhưng cảnh giới giờ vẫn còn rất thấp.
Mà Phương Thanh Vi lại được người nhà họ Phương dốc lòng bồi dưỡng, dù nàng không có thiên phú như tỷ tỷ Phương Thanh Tuyết nhưng hiện giờ cũng đã là cao thủ Ám Kình rồi.
Thế nên Phương Hàm chỉ tránh được vài roi, sau đó lại bị Phương Thanh Vi quất trúng.
“Vút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận