Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1011. Bái Nguyệt giáo chủ sâu không lường được!
“Phụt!” Adam hiện rõ thân hình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ba lần “thế thân tiên thuật” của hắn ta đã hoàn toàn dùng hết.
Ngoại trừ một lần sử dụng ngoài ý muốn trong phó bản ra, hai lần còn lại đều bị Trần Nghiệp tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Adam nặng nề đến mức cực kỳ đáng sợ, trong mắt toàn là lửa giận.
“Tu La!” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi gằn ra cái tên này.
Ngay sau đó, Adam lại bắt đầu đau lòng.
Hắn ta chỉ đi xem náo nhiệt một chút, xem Bái Nguyệt có thể đối phó được với Tu La không, thuận tiện xem thực lực của Tu La thế nào…
Không ngờ náo nhiệt không xem được ngược lại còn làm mất một lần thế thân cuối cùng cực kỳ đáng giá nữa. Bây giờ không còn thế thân, lần sau gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sẽ chết thật mất.
Điều này khiến Adam luôn thận trọng làm sao có thể không hận cho được?
Đồng thời trong lòng hắn ta cũng cực kỳ khiếp sợ. Hắn ta không ngờ chỉ một thời gian ngắn không gặp, vậy mà Tu La lại trở nên đáng sợ như thế.
“Bán thần, bán thần… Tu La, ngươi đã chạm đến cảnh giới của thần rồi sao?” Adam lầm bầm một câu.
Sau đó, dường như nghĩ đến gì đó mà trên mặt hắn ta lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ kiên định.
Việc đã đến nước này, đã không còn đường cho hắn ta rút lui nữa. Hắn ta phải hoàn thành nhiệm vụ, giúp Bái Nguyệt thực hiện lý tưởng, phải đối đầu với Tu La.
Nói cách khác, bắt đầu từ lúc hắn ta và Trần Nghiệp cùng nhau vào phó bản này, giữa hai người họ chắc chắn chỉ có thể có một người sống sót. Đây chính là trận chiến sinh tử! Một khi chọn rút lui chính là vạn kiếp bất phục.
…
Adam điều chỉnh tâm lý của mình một chút và xử lý vết máu tên người, sau đó hắn ta bay vút lên trời hướng về phía nước Nam Chiếu.
Về phần tại sao hắn còn muốn tới nước Nam Chiếu?
Đó là vì trong đầu hắn ta vẫn chưa có được nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, chứng tỏ trước mắt Bái Nguyệt vẫn còn sống. Hắn ta phải tới nước Nam Chiếu đợi, nếu như Bái Nguyệt có thể sống sót trở về thì có thể bắt đầu kế hoạch phía sau.
Còn nếu như Bái Nguyệt chết, vậy hắn ta sẽ đi tiếp xúc với Kiếm Thánh của phái Thục Sơn. Tin rằng trên người cường giả như vậy chắc chắn cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ.
Adam cũng cần một trợ thủ hữu lực mới có thể phát triển kế hoạch của mình, tiêu diệt Tu La.
Hắn vẫn chưa thua đâu!
…
Tốc độ bay của Adam rất nhanh, chỉ vài tiếng sau hắn ta đã về nước Nam Chiếu.
Vừa trở về đã thấy một Bái Nguyệt giáo đồ đi lên đón: “Đại sư, giáo chủ nói nếu ngươi đã về thì tới gặp hắn.”
Adam nghe thế trong lòng hơi kinh ngạc.
Tuy rằng hắn ta đã sớm được lĩnh giáo sự lợi hại của Bái Nguyệt, quả thật là pháp lực thông thiên, không giống người phàm, nhưng Tu La rõ ràng càng khủng bố hơn…
Không ngờ Bái Nguyệt giáo chủ không chỉ trở về mà còn về trước cả hắn ta?
Xem ra hắn ta vẫn coi thường Bái Nguyệt quá rồi.
“Ta biết rồi.” Ném lại câu này, Adam nhấc chân đi về phía phòng của Bái Nguyệt.
Thân là người khống chế thực tế của nước Nam Chiếu, đại BOSS ở trời đất này, nhưng nơi ở bình thường của Bái Nguyệt giáo chủ lại không hề xa hoa, ngay cả cung điện cũng không phải mà chỉ là một căn nhà gỗ lớn, giản dị giống như nông dân vậy.
Trong căn phòng, Adam nhìn thấy Bái Nguyệt giáo chủ.
“Đại sư, ngươi tới rồi.” Bái Nguyệt giáo chủ cười bảo: “Ta biết ngươi sẽ không chết dễ dàng như thế mà.”
Nghe được lời này, sắc mặt của Adam có hơi mất tự nhiên: “Giáo chủ, ngươi với người đó chiến một trận…”
Lời phía sau hắn ta cũng không nói ra.
“Ngươi muốn hỏi ai thắng ai thua phải không?” Bái Nguyệt đáp với vẻ mặt bình tĩnh: “Bàn về thực lực, ta quả thật không bằng hắn, nhưng hắn muốn giữ ta lại cũng không dễ gì.”
Ý của câu này chính là hắn ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình chạy trốn trước mặt Trần Nghiệp.
Sắc mặt của Adam lập tức nặng nề hẳn đi.
Bái Nguyệt cũng được tính là người mạnh nhất trong số những người mà hắn ta đã gặp. Chỉ tính con người chứ không tính thần. Nhưng bây giờ xem ra tư cách bán thần của Tu La quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lúc này, Bái Nguyệt giáo chủ đột nhiên hỏi: “Hắn ta là chân thần sao?”
Adam sững sờ, lập tức đáp: “Cùng lắm chỉ tính là ngụy thần thôi.”
“Ngụy thần?” Bái Nguyệt giáo chủ nghĩ ngợi rồi gật đầu, đáp: “Quả thật, hắn ta chỉ có lực phá hoại mạnh mẽ chứ không có một chút pháp lực nào cả, không giống thần ở thế giới này.”
Adam nghe thế ánh mắt lóe lên, nghe ý của lời này thì Bái Nguyệt đã từng gặp thần tiên ở đây rồi sao?
Sau đó, Bái Nguyệt giáo chủ lại cảm thán: “Đại sư, ngươi nói đúng, người đồng hương đó của ngươi quả thật đã trở thành tai họa ngầm chân chính của chúng ta…”
Adam: “Giáo chủ, phải phòng bị từ sớm, đối phương rất có khả năng sẽ đánh tới cửa bất cứ lúc nào, đến khi ấy, nếu ngươi không cản được hắn vậy cơ nghiệp và kế hoạch mà ngươi vất vả bày ra sẽ bị hủy diệt trong vòng một nốt nhạc.”
Bái Nguyệt nhíu mày: “Muốn ngăn cản nhân vật như vậy chỉ sợ không dễ dàng như thế đâu.”
Adam lập tức thêm lời vào: “Giáo chủ, ta có một kế hoạch có thể đối phó với hắn!”
“Hửm?” Bái Nguyệt nhìn Adam với vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Đại sư có cao kiến gì?”
Adam tiến lên hai bước, thấp giọng nói một tràng trước mặt Bái Nguyệt.
Nghe xong lời hắn ta nói, trên mặt Bái Nguyệt giáo chủ cũng không lộ ra vẻ mừng rỡ, ngược lại còn nhíu chặt mày.
Thật ra thì trong kế hoạch mà Adam nói cũng có nguy hiểm rất lớn. Hơn nữa Bái Nguyệt cũng không tin tưởng Adam cho lắm.
Suy nghĩ rất lâu, Bái Nguyệt giáo chủ nói: “Chuyện ngày nguy hiểm vô cùng, chỉ có thể coi thành kế hoạch dự phòng.”
Vừa nghe được lời này, Adam lập tức hơi nôn nóng, muốn khuyên Bái Nguyệt giáo chủ.
Hắn ta biết rõ mình đã bại lộ hành tung, không giết chết Tu La sớm một chút thì Tu La rất có khả năng sẽ giết chết hắn ta trước.
Nhưng ngay khi Adam đang định mở miệng thì Bái Nguyệt giáo chủ đột nhiên bảo: “Thật ra trong kế hoạch của ta, chỉ cần có thể tìm được đủ Ngũ Linh Châu là có thể lật đổ thế giới này, sáng tạo ra quốc gia lý tưởng!”
“Ngũ Linh Châu hàm chứa sức mạnh to lớn có thể thay đổi trời đất, muốn đối phó với vị đồng hương đó của ngươi cũng dễ như trở bàn tay.”
Adam lập tức sững sờ, lời muốn nói cũng kẹt trong họng.
Hắn ta cũng không biết thế giới này lại còn có thứ như Ngũ Linh Châu này tồn tại. Nếu thật sự có thứ này, vậy quả thật không cần thiết phải mạo hiểm liều mạng nữa.
Adam nhíu mày nghĩ ngợi rất lâu, hỏi: “Giáo chủ, Ngũ Linh Châu đang ở đâu?”
“Đại sư, ngươi bằng lòng thay ta tìm Ngũ Linh Châu sao?”
“Quyết không từ chối!” Adam mang vẻ mặt nghiêm túc chính nghĩa.
Trên thực tế, hắn ta sợ ở lại nước Nam Chiếu sẽ bị Tu La tìm tới của giết luôn…
Trước đó khi Trần Nghiệp tấn công hắn ta ở trong rừng cây, Bái Nguyệt cũng không hề giúp hắn ta cản.
…
Ở một bên khác, trên đất trống bên ngoài căn nhà gỗ, Trần Nghiệp nhìn về phía nước Nam Chiếu mà nhíu chặt mày.
Hắn quả thật giống như Adam đã nghĩ, lúc này đang nghĩ xem có nên trực tiếp bay tới nước Nam Chiếu sau đó mở đại chiêu giết quách Bái Nguyệt và Adam luôn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận