Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 970. Tuyên chiến với thần chết!

Chương 970. Tuyên chiến với thần chết!
“Sáng hôm qua, trên đường cao tốc ngoại thành đã xảy ra một hiện tượng tai nạn giao thông ly kỳ...”
“Có người nghi ngờ hắn là người ngoài hành tinh đội lốt con người, cũng có người nói hắn là thiên thần hạ phàm...”
Chưa đến một ngày, trên tivi, báo giấy... đến đâu cũng đều đang nói chuyện xảy ra ở ngoại thành.
Khi ấy có một thiếu niên cầm máy quay DV quay lại bóng người của Trần Nghiệp. Đoạn video này sau khi được công khai đã lập tức dẫn tới chấn động.
Bây giờ là năm hai nghìn linh ba, khoa học công nghệ vẫn chưa phát triển đến vậy. Điện thoại chỉ có thể dùng để gửi tin nhắn và gọi điện, ngay cả chức năng quay chụp cũng chẳng có. Tin tức không linh hoạt cũng khiến rất nhiều người vô cùng mê tín.
Loại cách nói Trần Nghiệp là thiên thần này có được sự đồng tình của rất nhiều người xem.
Bởi vì chuyện này quá mức chấn động cũng thu hút sự chú ý của các phương diện trong nước, nghe nói CIA đã phái đi rất nhiều tình báo viên tiến vào thành phố này.
Đương nhiên mấy chuyện này đều chẳng liên quan đến Trần Nghiệp.
Lúc này hắn đang ở trong phòng tổng thống tại một khách sạn năm sao, đóng cửa không ra ngoài, ngồi đợi thần chết tới cửa. Ngược lại hắn muốn xem lần này thần chết sẽ dùng thủ đoạn gì để nhắm vào hắn.
Ngày đầu tiên, không sao.
Nhưng khi Trần Nghiệp đang xem tivi lại thấy tin thời sự có người chết vì tai nạn. Nói cách khác, thần chết đã bắt đầu đuổi giết những người vô tội đó.
Trần Nghiệp cười nhạt, không để ý chút nào.
Đến sáng ngày thứ hai, Trần Nghiệp bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Ai đó?”
“Chào ngài, dịch vụ dọn vệ sinh phòng đây ạ.”
Nghe được lời này Trần Nghiệp cười nhạt, đi qua mở cửa.
Cửa bị mở ra, nhưng đứng ngoài cửa lại có tận sáu người. Ngoại trừ một người là nhân viên phục vụ của khách sạn ra, năm người còn lại đều mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn là người trung niên vô cùng lão luyện, vừa nhìn đã biết là nhân vật không dễ chọc.
Đối với việc này, sắc mặt của Trần Nghiệp vẫn bình tĩnh, không bất ngờ chút nào. Vừa rồi hắn nghe được tiếng bước chân đã biết không phải phục vụ phòng gì cả.
Người dẫn đầu đối diện là một người phụ nữ có ánh mắt vô cùng sắc bén. Sau khi thấy Trần Nghiệp mở cửa, người phụ nữ này kêu nhân viên phục vụ rời đi, nở nụ cười với Trần Nghiệp. “Ngài Trần, chúng tôi là tổ điều tra của CIA, có thể xin ngươi chút thời gian được không?”
Trần Nghiệp cười nhạt, tránh người qua một bên, nói: “Vào trong rồi nói sau đi!”
Trần Nghiệp cũng không khó hiểu về việc bị CIA tìm tới cửa, vì khi hắn bước vào khách sạn này hoàn toàn không che giấu gì bản thân. Tuy rằng bây giờ công nghệ vẫn chưa phát triển nhưng camera trong khách sạn vẫn có vài cái.
Trong phòng khách của căn phòng, mọi người cùng ngồi xuống.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Trần Nghiệp trực tiếp mở miệng hỏi.
Người phụ nữ đó nghe vậy cũng không dài dòng, lấy một tấm ảnh ra đặt lên bàn.
“Ngài Trần, người trong ảnh... là ngươi đúng không?”
Bức ảnh này ngược lại không phải ảnh hắn trên dường cao tốc, mà là lúc hắn đang bay vào thành phố này bị camera quay được.
Trần Nghiệp gật đầu: “Rất rõ ràng người trong bức ảnh giống ta như đúc.”
Thấy Trần Nghiệp thẳng thắn thừa nhận, người phụ nữ lập tức xốc lại tinh thần, mở miệng hỏi: “Ngài Trần, có thể nói về thân phận của ngươi được không? Ngươi cũng biết bây giờ có rất nhiều người đều cho rằng ngươi là người ngoài hành tinh, hoặc chính là thiên thần.”
Trần Nghiệp nghe thế, lắc đầu đáp: “Đều không phải, ta vốn chỉ là con người, nhưng bây giờ... các ngươi có thể coi ta là thần.”
Tuy rằng lời hắn nói là sự thật nhưng mấy người trước mặt này vẫn lộ ra vẻ mặt khó tin. Thân là đặc công của CIA, bọn họ tuyệt đối là nhóm người thấy nhiều hiểu rộng, biết trên thế giới này hoàn toàn không có khả năng tồn tại thần.
“Sao thế? Không tin à?” Trần Nghiệp cười hỏi: “Cần ta chứng minh bản thân không?”
“Đương nhiên, được thế thì còn gì bằng.” Người phụ nữ nói.
Trần Nghiệp nghe thế, ánh mắt nhìn về phía một người đàn ông trung niên ở bên cạnh. Người này bắt đầu từ lúc vào phòng ánh mắt nhìn Trần Nghiệp đã mang theo một chút khinh thường, rõ ràng là người phân biệt chủng tộc.
Ngay sau đó, Trần Nghiệp sử dụng năng lực của trái Soru Soru, vì thế gương mặt của người đàn ông trung niên này nhanh chóng già nua với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Chỉ trong vài lần hít thở, người này từ một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đã biến thành một ông già đầu tóc bạc phơ, thoạt nhìn chừng bảy, tám mươi tuổi.
“Cơ thể ta? Sao... sao... Á! Á!” Người đó sợ hãi kêu to.
Vì tâm trạng quá mức kích động cộng thêm tuổi quá già nên lập tức lên cơn đau tim, ngã khỏi ghế sô pha rơi vào hôn mê. Nếu không cấp cứu kịp thời vậy không bao lâu nữa hắn ta sẽ chết.
Nhưng lúc này người trong căn phòng này lại không có một ai có ý định báo cảnh sát. Trần Nghiệp thì khỏi cần nói vì đây là do một tay hắn tạo thành. Những người khác thì lại rơi vào trong trạng thái khiếp sợ, gần như không có cách nào tin được những gì mà mình nhìn thấy.
Trần Nghiệp cũng không dừng lại ở đó, ánh mắt hắn lại nhìn vào một thanh niên khác.
Ngay sau đó, những người kách kinh hoàng trông thấy một linh hồn trong suốt bị rút ra từ trong cơ thể của thanh niên này. Dưới ánh đèn của căn phòng, linh hồn trong suốt trở nên rất rõ ràng, gần như giống y như đúc với thanh niên.
...
Sau khi linh hồn của thanh niên bị rút ra lập tức giãy dụa điên cuồng. Mà cơ thể của hắn ta lại giống như người máy tắt điện, lập tức mềm oặt lả xuống...
Trần Nghiệp khống chế linh hồn của thanh niên quay một vòng trước mặt mọi người, sau đó mới nhét về lại cơ thể của người thanh niên. Nhưng linh hồn trở về cũng không khiến người thanh niên tỉnh lại, mà vẫn nằm trên đất bất động như cũ.
“Còn cần ta thử nữa không?” Giọng nói của Trần Nghiệp khiến ba người còn lại đã rơi vào trạng thái khiếp sợ đều lấy lại bình tĩnh.
Lúc này, bọn họ nhìn về phía hắn đều là chân mềm nhũn, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Thủ đoạn thần kỳ mà Trần Nghiệp vừa mới thể hiện đủ để chứng minh hắn sâu không lường được...
“Đừng... không cần nữa.” Người phụ nữ đó vội vàng lắc đầu, sau đó lập tức huyển đề tài: “Ngài Trần, có thể giúp hai người bạn này của ta khôi phục lại bình thường được không?”
Trần Nghiệp lại lắc đầu, chỉ vào người đã biến già đó, nói: “Ánh mắt tên này nhìn ta không có sự kính trọng, ta rất không thích nên rút tuổi thọ của hắn ta, đây là sự trừng phạt đối với hắn ta, nếu bây giờ ngươi gọi xe cứu thương chắc hẳn vẫn có thể giúp hắn ta sống thêm được vài năm nữa đấy.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía thanh niên đang hôn mê, nói: “Về phần hắn, không cần lo lắng, linh hồn vừa mới trở về cần thời gian để tiếp quản cơ thể, không mất bao lâu hắn sẽ tỉnh lại.”
Nghe được lời này, ba người còn lại đều nuốt nước miếng, ánh mắt sợ hãi. Thủ đoạn của Trần Nghiệp đã tạo thành đả kích to lớn đối với tam quan của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận