Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1118. Đệ tử chân truyền xuất hiện!

Chương 1118. Đệ tử chân truyền xuất hiện!
Tráng hán lập tức bắt lấy cơ hội, hắn không bận tâm tới thể diện mà chỉ lạnh lùng đáp: “Ngươi đã muốn tìm chết như thế thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Tin người mới nhập môn muốn một mình đấu với bảy vị sư huynh như một cơn gió nhanh chóng lan khắp toàn bộ Hóa Vũ Môn.
“Này! Nghe gì chưa? Phòng khu Bính có một đệ tử vừa mới nhập môn muốn khiêu chiến với Hùng sư huynh đấy!”
“Thật chứ?”
“Đâu chỉ có thế! Nghe nói người mới kia còn muốn lấy một đánh bảy kìa!”
“Gì cơ? Hắn điên à? Như thế khác gì đi chịu chết đâu?”
“Nói sao thì cũng không thể bỏ qua trò vui như thế này được, mau tới lôi đài sinh tử xem thôi.”
“Cùng đi nào.”
Chỉ trong thời gian một khắc.
Bên dưới lôi đài sinh tử đã có rất nhiều đệ tử Hóa Vũ Môn tụ tập.
Chính chủ còn chưa tới mà vô số đệ tử ngoại môn đã vây kín xung quanh lôi đài rồi.
Mà chuyện này không chỉ làm các đệ tử ngoại môn chấn động, thậm chí có rất nhiều đệ tử nội môn, thậm chí cả đệ tử chân truyền cũng bị đã nghe được tiếng gió.
Thật ra từ khi Hóa Vũ Môn thành lập tới nay đã có không ít đệ tử quyết đấu trên lôi đài sinh tử.
Thế nhưng cảnh tượng lấy một đấu bảy như vụ của Trần Nghiệp thì mới xuất hiện lần đầu tiên!
Trong nhất thời.
Tên tuổi Trần Nghiệp cũng được rất nhiều người biết tới.
Có rất nhiều người xuất hiện nên tiếng ồn ào bàn tán cũng nhiều hơn...
Mọi người đều sôi nổi nghị luận xem rốt cuộc Trần Nghiệp là người phương nào, rốt cuộc hắn là chân long hay chỉ là một tên hề ngu xuẩn đây?
“Trần Nghiệp này rốt cuộc là ai? Thế mà dám lấy một chọi bảy? Hắn dựa vào đâu mà gan thế?”
“Chẳng lẽ là người thừa kế của vị đại trưởng lão nào? Hay hắn có bí thuật cường đại gì à?”
“Chưa biết chừng chỉ là tên ngu làm trò cười cho mọi người thôi.”
“Dù thế nào thì có thể thu hút nhiều người tới xem như vậy là lần này hắn cũng nổi danh rồi.”
“Đúng rồi, nghe nói có nhiều sư huynh nội môn tới lắm, các ngươi xem bên kia kìa, đó là người xếp thứ mười bảy trên bảng Sơn Hà, sư huynh Nguyên Kiếm Không đấy.”
“Kia là sư huynh Kim Thạch Đài phải không? Nghe nói Kim sư huynh đã quyết tâm phải giành được vị trí dẫn đầu trên bảng Sơn Hà năm sau đấy.”
“Ha ha, so với Kim sư huynh thì ta coi trọng Phương Thanh Tuyết sư tỷ hơn, Phương sư tỷ kinh tài tuyệt diễm, là kỳ tài nghìn năm hiếm gặp, người đứng đầu bảng Sơn Hà năm sau chắc chắn là nàng rồi. Chưa biết chừng không lâu sau Phương sư tỷ có thể đột phá bí cảnh Thần Thông, trở thành đệ tử chân truyền đấy.”
“Không biết hôm nay Phương sư tỷ có tới không nhỉ?”
Lúc này đột nhiên có một đệ tử ngoại môn kinh ngạc hô lên.
“Mau nhìn trên đài đi, đó là đệ tử chân truyền Già Lam sư tỷ đấy!”
Sự xuất hiện của đệ tử chân truyền khiến các đệ tử ngoại môn đều kinh ngạc, cả đám nhao nhao nhìn về phía đài cao, đồng thời tin tức này cũng đẩy cuộc chiến trên lôi đài sinh tử lần này lên một tầm cao mới.
Trong một tiểu viện.
Tráng hán ước chiến với Trần Nghiệp cùng với mấy đệ tử ngoại môn khác đang bị một thanh niên lớn tiếng trách mắng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”
Giọng điệu của thanh niên nọ đã ẩn chứa lửa giận.
Một đệ tử ngoại môn bước lên trình bày rõ nguyên nhân từ đầu tới cuối.
Đương nhiên hắn cũng không quên thêm tí mắm dặm tí muối vào.
Thanh niên nghe xong càng thêm tức giận, hắn mắng ầm lên: “Chuyện nhỏ như vậy mà bị các ngươi làm thành thứ gì rồi? Các ngươi có biết mình đang làm gì không hả?”
“Giờ ai cũng biết chuyện rồi, cả Già Lam sư tỷ cũng tới quan sát kia kìa! Đúng là một đám ngu xuẩn, cả đám vây lại đánh một người còn ra gì nữa? Mặt mũi của ta đều bị các ngươi đánh mất hết rồi!”
Mấy đệ tử ngoại môn bị thanh niên mắng mỏ thì có vẻ xấu hổ lắm nhưng không một ai dám mở miệng cãi lại.
“Vương sư huynh, ta cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này!”
Tráng hán chỉ đành nói như vậy.
Thanh niên kia thì chỉ hận không thể đập chết đám phế vật này cho rồi.
Suy nghĩ một lát hắn cắn răng nói: “Chuyện đã tới nước này có nói gì cũng vô dụng, trận chiến này các ngươi chỉ được thắng chứ không được thua!”
Tráng hán cũng biết chuyện đã tới nước này bọn họ cũng không hay ho gì rồi, nếu còn đánh thua nữa thì sợ rằng ngày sau họ sẽ chẳng thể sống yên trong Hóa Vũ Môn được nữa.
“Xin Vương sư huynh yên tâm, hoặc là thắng hoặc là tất cả chúng ta sẽ chết trên lôi đài!”
Một lát sau.
Trận chiến sinh tử bắt đầu.
Trên lôi đài.
Trần Nghiệp đứng lẻ loi một mình, mà đối thủ của hắn lại có tới bảy người.
“Tiểu tử, vốn chỉ cần ngươi dập đầu xin lỗi là có thể giữ được mạng rồi, thế nhưng ngươi cố tình khiến mọi chuyện ầm ĩ tới vậy, giờ dù thần tiên có hạ phàm cũng không cứu ngươi được đâu!”
Tráng hán phẫn nộ quát mắng Trần Nghiệp.
Bảy người đánh một, hơn nữa họ còn là sư huynh, nói sao thì sau hôm nay thể diện của họ cũng mất hết rồi.
Dù có thắng đi nữa cũng chẳng vẻ vang gì.
Nghĩ thế nên sắc mặt cả bảy người đều rất khó nhìn, ánh mắt họ nhìn chòng chọc Trần Nghiệp, chỉ hận không thể lập tức giết chết đối phương hòng giải mối hận trong lòng.
“Nói lắm thế!”
Trần Nghiệp chỉ buông một câu rồi đột nhiên di động.
Chỉ thấy hắn chủ động ra tay, cách không đánh ra một chưởng.
Ngay lập tức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận