Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1137. Thấy Trần Nghiệp như thấy đế vương

Chương 1137. Thấy Trần Nghiệp như thấy đế vương
Đám thiếu niên đều trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.
Ngay cả cao thủ cấp bậc Tiên Thiên như Phương Đồng khi trông thấy ngọn núi đằng xa bị đập cho thành đất bằng cũng chấn động tâm thần, mãi không thốt nổi lên lời.
“Đây là thần thông!”
Giọng nói sang sảng của Trần Nghiệp lần thứ hai vang lên: “Bất kể loại võ học nào cũng không thể so sánh với sự lợi hại của thần thông được.”
“Vậy nên các ngươi phải luyện võ cho tốt vào, nói không chừng tương lai cũng có thể bước vào bí cảnh Thần Thông, nắm giữ một môn thần thông cường đại!”
Để lại những lời này xong Trần Nghiệp nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Phương Thiến.
“Đi thôi!”
Phương Thiến lấy lại tinh thần, nhanh chân đi phía trước dẫn đường.
Mà Phương Đồng và đám thiếu niên lại dùng ánh mắt kính sợ và sùng bái dõi theo bóng lưng Trần Nghiệp rời đi.
Tuy bóng lưng Trần Nghiệp trông vẫn tầm thường như cũ.
Nhưng trong mắt đám thiếu niên này thì đó chính là bóng lưng của một vị tiên nhân siêu trần thoát tục.
Sau khi Trần Nghiệp rời đi không lâu có mấy thân ảnh bay nhanh tới gần nơi này.
Những người này vừa bước ra đều là mấy trượng một, bước chân nhanh như sấm đánh, rõ ràng đều là cao thủ cả.
Mà cao thủ có thể xuất hiện tại Phương gia đương nhiên chỉ có thể là người nhà họ Phương mà thôi.
Người dẫn đầu chính là gia chủ của Phương gia.
“Bái kiến gia chủ!”
Phương Đồng vừa thấy người tới là ai thì vội hành lễ ngay.
“Phương Đồng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Trạch Đào cau mày hỏi.
Mấy người Phương Trạch Sơn đều nhìn chằm chằm Cự Linh Thủ Phương Đồng, đợi câu trả lời của hắn.
Bị nhiều lãnh đạo Phương gia nhìn chằm chằm như thế, Phương Đồng căn bản không dám giấu diếm, lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Nghe Phương Đồng nói xong đám cao thủ của Phương gia chỉ lặng im nhìn ngọn núi gần như đã bị san bằng đằng xa.
Hồi lâu sau Phương Trạch Sơn mới mở miệng.
“Bí cảnh Thần Thông, quả nhiên là thần tiên trong thế giới phàm tục.”
Phương Trạch Sơn nhìn Phương Trạch Đào rồi nói: “Đại ca, đêm qua lúc chúng ta đuổi giết Bạch Hải Đan đã được thấy Thanh Tuyết và vị Trần công tử kia ra tay, cảnh giới Thần Biến đại thành như Bạch Hải Đan mà trước mặt Thanh Tuyết lại chẳng thể đánh trả được chiêu nào! Vị Trần công tử kia cũng không khác gì, vừa ra tay đã dùng kiếm khí chặt đứt mặt sông, thật sự là vô cùng khủng khiếp.”
Phương Trạch Đào trầm mặc, rồi đột nhiên lại lên tiếng: “Truyền lệnh xuống, bất kể ai gặp Trần công tử đều phải có thái độ như thấy đế vương giá lâm, không được sơ suất.”
Những người khác nghe lệnh ấy không chỉ không hề phản đối mà ngược lại đều gật đầu tán thành ngay.
Sau đó tầm mắt Phương Trạch Đào lại hướng về phía Phương Đồng, nói: “Phương Đồng, tuy Trần công tử đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi nhưng ta vẫn phải phạt ngươi, ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Phương Đồng chỉ là EQ hơi thấp chứ không ngốc, hắn biết giờ gia chủ phạt mình là muốn biểu lộ thái độ cho vị Trần công tử kia xem.
Xảy ra chuyện này, tuy Trần công tử rộng lượng không so đo nhưng Phương gia không thể không biểu lộ bất cứ thái độ gì được.
“Ta hiểu, gia chủ, là ta có mắt không tròng, xúc phạm vị quý nhân kia, nên phạt!”
Phương Đồng cắn răng nói.
Phương Trạch Đào gật đầu rồi lại nói: “Tốt lắm, vậy phạt ngươi chịu một trăm tiên hình!”
Trừng phạt bậc này với người thường mà nói chẳng khác nào muốn lấy mạng cả.
Đánh xong một trăm roi dù không chết ngay tại chỗ thì cũng da tróc thịt bong, sống không được bao lâu nữa.
Có điều đối với võ giả khí lực cường đại mà nói, đặc biệt là võ giả cấp bậc Tiên Thiên thì hình phạt như vậy cũng không có gì nặng nề.
“Phương Đồng xin nhận phạt!”
Ở một nơi khác.
Trần Nghiệp được Phương Thiến dẫn đường tới chuồng ngựa Phương gia.
Phương gia là thế gia đệ nhất tỉnh Long Uyên, thế lực lớn đến không tưởng nổi, chỉ riêng Phương phủ thôi đã chiếm diện tích hơn nghìn mẫu!
Chuồng ngựa của Phương gia cũng vô cùng rộng lớn, trong đó nuôi dưỡng rất nhiều hãn huyết bảo mã.
Khi Trần Nghiệp đi vào xem thì thấy tất cả đều là ngựa tốt cả.
Dù sao thì nếu không phải là ngựa tốt cũng chẳng thể vào chuồng ngựa của Phương gia được.
Có điều lần này Trần Nghiệp tới đây cũng không phải vì tìm ngựa thật.
Mục đích chính của hắn là đứa con của số mệnh tại thế giới này: Phương lão ma!
Thế nên sau khi tới chuồng ngựa ánh mắt của Trần Nghiệp căn bản không dừng trên mấy con ngựa tốt mà lại nhìn quanh đám nô tài nuôi ngựa một lượt.
Biết có khách quý tới, quản sự chuồng ngựa vội chạy tới tiếp đón.
“Nô tài Phương Quý bái kiến Trần công tử!”
Quản sự này cũng không còn trẻ, mái tóc đã lấm tấm hoa râm, vừa gặp đã vội quỳ xuống làm lễ với Trần Nghiệp.
“Đứng lên đi!”
Trần Nghiệp thản nhiên nói.
Hắn không có vướng mắc gì về mặt tinh thần khi có người quỳ lạy mình, lại càng không ngây thơ cho rằng người người đều bình đẳng.
Đợi quản sự Phương Quý đứng lên, Phương Thiến bên cạnh lập tức tiến lên nói: “Thất gia, Trần công tử muốn chọn một con ngựa tốt, ngươi giới thiệu qua cho công tử đi.”
Nghe thế Phương Quý lập tức lên tinh thần ngay.
“Không biết Trần công tử muốn tìm loại ngựa nào ạ? Lão nô quản lý chuồng ngựa năm mươi năm, đối với đám ngựa ở đây đều rõ như lòng bàn tay.”
Trần Nghiệp nghĩ một lát rồi nói: “Ở chỗ ngươi có Thiên Lý Tuyết không?”
Thiên Lý Tuyết là loài biến dị trong giống hãn huyết bảo mã, vì có bộ lông trắng muốt nên mới được gọi với cái tên ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận