Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1007. Giới hạn tới từ Không Gian Luân Hồi

Chương 1007. Giới hạn tới từ Không Gian Luân Hồi
Ngày hôm sau, khi Trần Nghiệp nhìn thấy Lâm Nguyệt Như, phát hiện ra cô ta có hơi khác thường, nhưng cụ thể khác ở đâu thì hắn không nói ra được, tóm lại là trông cứ quái quái thế nào ấy.
“Tiểu Bạch ca, chào buổi sáng.” Lâm Nguyệt Như chào hỏi một cách lễ phép với Trần Nghiệp, còn hành lễ kiểu nữ.
“Chào buổi sáng Nguyệt Như.” Trần Nghiệp chào hỏi xong, trông thấy Lâm Nguyệt Như chạy bước nhỏ đi ngang qua mình, loại cảm giác kỳ quái đó lại càng mạnh hơn.
“Linh Nhi, ngươi có cảm thấy vị đại tiểu thư Lâm gia này hình như trở nên hơi khác rồi không?”
Triệu Linh Nhi cười đáp: “Tiểu Bạch ca ca, ngươi không phát hiện ra sao? Hôm nay Nguyệt Như muội muội trang điểm đó!”
“Hả?” Trần Nghiệp chợt nảy ra suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ lạ trên người Lâm Nguyệt Như tới từ đâu rồi.
Cô gái này muốn thu hút sự chú ý của Lý Tiêu Dao nên cố tình mặc đồ nữ đây mà.
Nói như vậy cũng không đúng…
Lâm Nguyệt Như vốn là con gái mà.
Chẳng qua trước đây tính cách của cô ta ngang ngược, bạo lực, cả ngày múa đao chơi thương, rõ rành rành là một tên đàn ông. Bây giờ đột nhiên bắt đầu trở nên nữ tính hóa, muốn bắt chước thục nữ… nhưng thứ từ trong xương cốt không thể hoàn toàn thay đổi chỉ trong thời gian ngắn được, nhìn coi không quái đản mới lạ?
“Tiểu Bạch ca ca, đột nhiên Nguyệt Như muội muội thay đổi hình tượng là vì Tiêu Dao sao?” Triệu Linh Nhi chợt hỏi.
Trần Nghiệp cười đáp: “Rất có khả năng, xem ra sức hút của tiểu tử Tiêu Dao này thật sự không nhỏ.”
Nếu Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như thật sự có thể ở bên nhau vậy Trần Nghiệp cũng vô cùng vui vẻ.
Chuyện này không chỉ liên quan đến nhiệm vụ của hắn mà trước đó lúc xem phim, Lâm Nguyệt Như yêu mà không có được, cuối cùng lấy cái chết thành toàn cho Lý Tiêu Dao, có thể nói là một tiếc nuối không nhỏ. Nếu có cơ hội, Trần Nghiệp vẫn hy vọng có thể thay đổi cả vận mệnh của Lâm Nguyệt Như.
Mấy ngày tiếp theo, mọi người ở Lâm Gia Bảo rất bình yên.
Tuy rằng Lâm Nguyệt Như đột nhiên thay đổi nhưng loại thẳng nam như Lý Tiêu Dao cũng không để ý đến. Hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau đấu võ mồm.
Trần Nghiệp không ngăn cản cũng không làm ra bất cứ hành động can thiệp nào, vì cãi nhau ồn ào cũng tốt. Hắn biết cốt truyện nguyên tác, phải biết đôi hoan hỉ oan gia này sau này càng cãi tình cảm càng tốt lên.
Nhưng điều khiến Trần Nghiệp ngạc nhiên là bụng của Triệu Linh Nhi vẫn chưa có động tĩnh gì. Trong cốt truyện nguyên tác, thời điểm này Triệu Linh Nhi chắc hẳn đã sớm mang thai rồi mới đúng, hơn nữa vì mang thai còn lộ ra chân thân Nữ Oa, dẫn tới một loại tình tiết phía sau. Kết quả cuối cùng là Triệu Linh Nhi tự cho rằng mình là xà yêu, sợ Lý Tiêu Dao ghét bỏ nên chạy trốn, cũng tạo cơ hội cho Lâm Nguyệt Như.
Nhưng bây giờ Triệu Linh Nhi cũng không có phản ứng bầu bí gì.
Sau một tuần, Trần Nghiệp vẫn chưa từ bỏ, hỏi: “Linh Nhi, cơ thể ngươi có chỗ nào không thoải mái không?”
Triệu Linh Nhi còn tưởng hắn đang quan tâm mình mới cười hạnh phúc, đáp: “Không có! Tiểu Bạch ca ca không cần lo lắng, Linh Nhi từ nhỏ đã tập võ, cơ thể rất tốt, xưa nay chưa từng bị bệnh bao giờ!”
Được rồi!
Trần Nghiệp có thể khẳng định Triệu Linh Nhi thật sự không mang thai.
Chỉ là hắn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì…
Dù sao khoảng thời gian gần đây hắn cũng không ít lần động phòng với Triệu Linh Nhi. Lẽ nào cơ thể hắn kém hơn Lý Tiêu Dao sao?
Không có khả năng, đến cảnh giới này như Trần Nghiệp đã có thể kiến tính, tự xét lại mình. Đối với toàn bộ cơ thể mình cho dù là một tế bào nhỏ tổn hại cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn, cho nên hắn có thể khẳng định mình chắc chắn không có vấn đề gì.
Hiển nhiên cơ thể của Triệu Linh Nhi cũng không có vấn đề gì cả.
Vậy… khả năng lớn nhất chính là số trời rồi. Là ý chí của thế giới này không cho hậu nhân Nữ Oa mang thai con của hắn.
Không!
Trần Nghiệp cảm thấy nói không chừng là thủ đoạn của Không Gian Luân Hồi, khiến toàn bộ Luân Hồi giả đều không có cách nào để lại nòi giống trong thế giới phó bản, tránh cho Luân Hồi giả có vướng bận trong lòng, ảnh hưởng đến sự phát triển.
“Tiểu Bạch ca ca, ngươi sao thế?” Thấy Trần Nghiệp đang ngây người, Triệu Linh Nhi tò mò hỏi.
Trần Nghiệp lấy lại bình tĩnh, đáp: “Ta không sao.”
Lúc này, đột nhiên Lý Tiêu Dao đẩy cửa vào.
“Đại ca, bao giờ chúng ta mới rời khỏi đây vậy? Ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt của ác nữ đó ta sắp phát điên luôn rồi.”
Vừa vào cửa, Lý Tiêu Dao đã bắt đầu bóc phốt.
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Lát nữa ta sẽ đi tạm biệt Lâm minh chủ.”
Đôi mắt của Lý Tiêu Dao lập tức sáng ngời: “Thật sao? Tốt quá rồi, cuối cùng cũng không cần nhìn thấy ác nữ đó nữa.”
Ác nữ trong miệng hắn ta hiển nhiên chỉ Lâm Nguyệt Như rồi.
Điều đáng tiếc là Lý Tiêu Dao đang chìm đắm trong niềm vui cũng không nhìn thấy nụ cười lạnh treo trên mặt đại ca mình.
Một lúc sau, Trần Nghiệp gặp Lý Thiên Nam trong thư phòng.
“Lâm minh chủ, quấy rầy quý phủ đã lâu thật sự trong lòng áy náy… hôm nay đặc biệt tới chào tạm biệt.”
Lâm Thiên Nam nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhìn Trần Nghiệp rồi bảo: “Nhưng Lý thiếu hiệp, quan hệ giữa tiểu nữ và lệnh đệ cũng không có tiến triển gì cả.”
“Lâm minh chủ chớ nôn nóng.” Trần Nghiệp cười đáp: “Tuy hai người bọn họ hễ gặp là cãi nhau, nhưng trên thực tế đều đang bất tri bất giác hiểu đối phương hơn, làm quen với sự tồn tại của đối phương, đợi bọn họ làm quen rồi hiển nhiên sẽ nước chảy thành sông, đi đến bên nhau thôi.”
“Nếu đã như vậy, tại sao Lý thiếu hiệp còn vội vàng rời đi? Không bằng ở lại phủ thêm vài ngày nữa?”
“Chúng ta còn có chuyện trên người, đã không thể chậm trễ thêm nữa.” Trần Nghiệp nói rõ ý tới: “Lâm minh chủ, ta định dẫn Nguyệt Như đại tiểu thư cùng lên đường, để Tiêu Dao chăm sóc Nguyệt Như, chỉ cần bọn họ rèn luyện trong chốn hồng trần, giúp đỡ lẫn nhau, hiển nhiên sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”
“Chuyện này…” Lâm Thiên Nam hơi do dự.
Dù sao Lâm Nguyệt Như cũng là con gái hắn ta! Một cô gái lớn chưa chồng lại chạy theo người ta như thế, người làm cha làm sao có thể yên tâm được.
Lỡ như Lý Tiêu Dao bắt nạt con gái hắn ta, không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất thì sao?
Hơn nữa, thế đạo này cũng không quá thái bình, bên ngoài yêu ma quỷ quái nhiều vô số, gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?
Những vấn đề này đều là mối bận tâm của Lâm Thiên Nam.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn ta, Trần Nghiệp bảo: “Xin Lâm minh chủ yên tâm, nếu Tiêu Dao bắt nạt Nguyệt Như ta chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn.”
Lâm Thiên Nam đã từng tuổi này rồi, đương nhiên sẽ không nghe lời đảm bảo của Trần Nghiệp, dám yên tâm cho con gái đi theo bọn họ.
Nếu không phải thật sự nhìn trúng thiên phú của Lý Tiêu Dao thì hắn ta đã sớm từ chối lời đề nghị của Trần Nghiệp rồi.
Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Thiên Nam nói: “Chuyện này, lão phu phải hỏi ý của Nguyệt Như đã, nếu con bé không muốn ra ngoài vậy mọi chuyện cứ dừng ở đây.”
Trần Nghiệp gật đầu: “Nên là như vậy.”
Hắn có tự tin Lâm Nguyệt Như chắc chắn vô cùng bằng lòng đi cùng bọn họ, vì lúc này trong lòng cô ta đã có Lý Tiêu Dao rồi. Càng huống chi ra ngoài rèn luyện, dạo chơi trong giang hồ là một chuyện không một người trẻ tuổi nào có cách từ chối được.
“Nhưng trước khi hỏi tiểu nữ, ta phải làm rõ Lý thiếu hiệp có bản lĩnh bảo vệ tiểu nữ chu toàn hay không đã!” Lâm Thiên Nam chợt bảo: “Bên ngoài cũng không thái bình, yêu ma quỷ quái nhiều không đếm xuể, thân là cha, nếu sự an toàn của con gái không được đảm bảo vậy lão phu sẽ không cho nó ra ngoài, hy vọng Lý thiếu hiệp có thể hiểu cho.”
Trần Nghiệp hơi sững sờ.
Ý tứ trong lời nói của Lâm Thiên Nam rất rõ ràng, là muốn thăm dò bản lĩnh của hắn.
“Hiển nhiên có thể.” Trần Nghiệp nở nụ cười.
Sau đó dưới sự dẫn đường của Lý Thiên Nam, hai người đi tới một phòng luyện công.
Chưa đến một phút Trần Nghiệp đã ra ngoài, Lý Thiên Nam đi theo phía sau hắn với vẻ mặt phức tạp. Nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được rõ ràng trên bản mặt già của Lâm Thiên Nam còn sót vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Lý thiếu hiệp, nhà họ Lý các ngươi rốt cuộc tòng sư ở đâu vậy?” Lâm Thiên Nam không nhìn được mà hỏi: “Có thể dậy ra một cao thủ như ngươi, chỉ sợ lệnh sư là thần tiên trong loài người đi!”
Trần Nghiệp chỉ cười chứ không trả lời câu hỏi này.
Khi Lý Thiên Nam tìm được Lâm Nguyệt Như và hỏi ý kiến của cô ta, không ngoài dự liệu của Trần Nghiệp, Lâm Nguyệt Như đồng ý rất sảng khoái.
Tâm lý của cô gái này khá hoang dã mà, sớm đã muốn ra ngoài trải nghiệm thế giới rồi.
Vì thế, sự việc đã được quyết định như vậy.

Đợi Trần Nghiệp trở về phòng mình, phát hiện ra Lý Tiêu Dao đã thu dọn đồ đạc của mình đóng gói xong xuôi, chuẩn bị xách hành trang lên và đi bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy hắn, Lý Tiêu Dao lập tức đi lên đón: “Đại ca, thế nào rồi? Lão già đó không làm khó ngươi chứ?”
Trần Nghiệp không nhịn được mà quở trách: “Ngươi tưởng người nào cũng như ngươi sao, làm chuyện gì cũng bốc đồng?”
Không biết tại sao bây giờ Trần Nghiệp càng ngày càng thích thể hiện bộ dáng đại ca, dạy dỗ Lý Tiêu Dao vài câu.
Mà Lý Tiêu Dao thì sao?
Cũng đã bị Trần Nghiệp dạy dỗ quen rồi, hắn ta mặt dày, không hề để ý chút nào.
“Không làm khó thì tốt.” Lý Tiêu Dao cười hì hì, bảo: “Chị dâu, mau thu dọn đồ đạc đi! Chúng ta còn đi nữa.”
Triệu Linh Nhi nở nụ cười, bắt đầu thu dọn hành lý của mình và Trần Nghiệp.
Thật ra cũng không có đồ gì để thu dọn cả, chỉ là một ít quần áo và tiền bạc mà thôi. Thời cổ đại ra ngoài cũng không giống hiện đại, di động sạc dự phòng gì đó đều phải mang theo.
Triệu Linh Nhi thu dọn xong rất nhanh.
Lý Tiêu Dao giục: “Đại ca, xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đừng gấp.” Trần Nghiệp bảo: “Lâm minh chủ định tiễn chúng ta.”
Lý Tiêu Dao: “Hả? Lão già đó còn có lòng tốt như vậy sao? Muốn tiễn chúng ta nữa á?”
Trần Nghiệp lập tức mắng: “Lão già cái gì? Không biết lớn nhỏ, ta đã nói với ngươi thế nào, ra ngoài không được nói năng không suy nghĩ.”
Tuy rằng Lý Tiêu Dao cảm thấy khá ngạc nhiên khi thấy Trần Nghiệp lề mề nhưng hắn ta tuyệt đối không dám cãi lại Trần Nghiệp.
“Được rồi, đại ca, ta biết rồi mà.” Trần Nghiệp cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống đợi một lúc, lúc này mới dẫn Triệu Linh Nhi và Lý Tiêu Dao ra đến cổng Lâm Gia Bảo, từ xa đã có thể nhìn thấy trước cổng Lâm Gia Bảo có không ít người đứng đó.
Khi Lý Tiêu Dao nhìn thấy Lâm Nguyệt Như cũng đeo một tay nải, lập tức mí mắt nhảy dựng, trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành…
Bạn cần đăng nhập để bình luận