Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 943. Thử nghiệm thần uy! Sự lo lắng của Đường Ngọc Đình
Tuy rằng lần này Trần Nghiệp đã ở trong thế giới phó bản thử luyện lâu đến vài tháng, nhưng trong Không Gian Luân Hồi mới chỉ trôi qua một tiếng như cũ mà thôi.
Cho nên, chuyện Trần Nghiệp đột phá cấp Bán Thần trong phó bản thử luyện trước đó được thông báo trong Không Gian Luân Hồi, đối với những Luân Hồi giả khác mà nói thật ra chỉ vừa mới xảy ra!
Lúc này, vẫn có rất nhiều Luân Hồi giả đang bàn luận về chuyện này như cũ.
“Cường giả cấp Bán Thần! Đại lão Tu La thật lợi hại!”
“Quả thật quá mạnh, không hổ là vương giả được Không Gian Luân Hồi công nhận!”
“Thật không biết bây giờ thực lực của đại lão Tu La rốt cuộc đã khủng khiếp đến mức nào rồi nhỉ?”
“Đánh bại tên Adam đó chắc chắn không thành vấn đề.”
“Vốn ban ngày nghe tin dữ của đại lão Mộ Dung Xuy Tuyết còn khiến ta buồn bã cả một ngày, buổi tối cuối cùng cũng nghe được một tin tốt.”
“Không sai, có cây Định Hải Thần Châm đại lão Tu La ở đây, nước Mỹ không dám lộn xộn đâu!”
...
Nghe được tiếng bàn luận truyền đến bên tai, lúc này Trần Nghiệp mới nhớ ra trước đó khi mình đột phá cấp Bán Thần hình như đã được thông báo...
Bấy giờ, trong kênh thông báo của hắn truyền tới nhắc nhở: [Bạn có thông báo tin nhắn mới, “Mộ Dung Ngọc Linh” mời bạn gọi video, xin hãy giải quyết kịp thời.]
Mộ Dung Ngọc Linh chính là Đường Ngọc Đình, bạn gái nhỏ của Trần Nghiệp!
Cô gọi video tới, đương nhiên Trần Nghiệp sẽ không từ chối.
Rất nhanh, video đã kết nối, lộ ra một gương mặt như tinh linh.
Vừa nhìn thấy Trần Nghiệp, Đường Ngọc Đình đã hào hứng nói: “Trần Nghiệp, chàng mới ra khỏi phó bản sao? Chúc mừng chàng, thực lực lại tiến thêm một bậc!”
Nhìn thấy gương mặt của người quen, tâm trạng của Trần Nghiệp cũng rất không tồi, cười hỏi: “Muộn như vậy sao nàng vẫn chưa đi ngủ?”
“Ta vẫn luôn đợi chàng ra khỏi phó bản đó!”
Đường Ngọc Đình đột nhiên nói: “Trần Nghiệp, ta có chút chuyện muốn nói với chàng... chúng ta đi tới phòng bao của trà lâu được không?”
“Ồ? Được, đợi ta đặt phòng đã rồi nàng hãy qua đó...”
Video ngắt tại đây.
Trần Nghiệp tới trà lâu trước thuê một phòng bao, sau đó gửi số phòng bao cho Đường Ngọc Đình rồi ngồi đợi.
Không lâu sau, bóng người của Đường Ngọc Đình xuất hiện trong phòng bao.
“Trần Nghiệp...” Nhìn thấy hắn, Đường Ngọc Đình đột nhiên trông có vài phần xấu hổ.
Trần Nghiệp nở nụ cười, sau đó kéo cô ngồi vào trong lòng mình, cười hỏi: “Nói đi, có chuyện gì muốn nói với ta?”
Đường Ngọc Đình ngồi trên đùi hắn, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng nhưng cũng không giãy dụa, ngược lại còn ôm cổ Trần Nghiệp...
Tư thế hiện tại của hai người vô cùng thân thiết.
“Là như vậy, sáng nay không phải chàng nói với ta muốn xông vào phó bản tầng ba mươi ba tháp Luân Hồi nhanh nhất có thể, xem có quyền hạn hồi sinh người hay không sao?”
Trần Nghiệp nghe vậy cũng gật đầu: “Đúng vậy! Sao thế?”
“Tối qua ta nói chuyện với mẹ và mợ ba của mình, họ kêu ta qua đây khuyên chàng đừng tới Không Gian Luân Hồi nữa... ta nhất thời không nhịn được mới nói kế hoạch của chàng cho bọn họ.”
Đường Ngọc Đình có hơi lúng túng bảo: “Mợ ba chính là mẹ của chị họ ta, ta thật sự không đành lòng nhìn thấy bà ấy đau lòng như thế, muốn cho bà ấy một chút hy vọng... nhưng chàng yên tâm, ta đã kêu bà ấy giữ bí mật.”
Trần Nghiệp gật đầu, hoàn toàn không để tâm, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đường Ngọc Đình đáp: “Bây giờ lại có một vấn đề... ông ngoại ta dự định làm tang lễ cho chị họ ta trong khoảng thời gian sắp tới, hơn nữa còn định làm to, đến khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng tới tham gia, chuyện này cũng coi như là định công luận trạng.”
“Nhưng nếu sau khi chàng tới phó bản tầng ba mươi ba thật sự có thể hồi sinh chị họ, đến khi đó chị họ ta lại trở về, vậy...”
Trần Nghiệp hiểu rồi, đây đúng thật là vấn đề lớn.
Dù sao thân phận của Tống Lăng Dung cũng không tầm thường, nếu nhà họ Tống làm tang sự cho Tống Lăng Dung, người có thể có tư cách tới phúng viếng chắc chắn đều là nhân vật lớn vô cùng quan trọng.
Những đại nhân vật này không chỉ bận mà điều quan trọng hơn cả là thân phận của bọn họ còn đại diện cho lập trường chính trị.
Ví dụ có rất nhiều đại nhân vật tới viếng Tống Lăng Dung nhưng qua một khoảng thời gian nữa, Tống Lăng Dung sống lại trở về, chuyện này sẽ trở thành một hiểu lầm không cần thiết.
Dưới tình huống bình thường, cho dù loại chuyện này xuất hiện trong gia đình bình thường cũng sẽ hơi khó xử. Càng đừng nói là một gia tộc như nhà họ Tống. Nếu ứng phó không tốt sẽ rất dễ đắc tội với người khác.
“Mợ ba muốn ta tới hỏi ý của chàng.”
Đường Ngọc Đình nói: “Kiến nghị của bà ấy là chuyện này tốt nhất vẫn nên cho ông ngoại ta biết, như vậy mới có thể thay đổi được quyết định của ông.”
Trần Nghiệp chỉ đáp: “Vậy nói cho ông cụ biết đi! Nhưng có vài lời phải nói rõ ràng trước, tầng ba mươi ba có quyền hạn hay không, có thể hồi sinh người chết được hay không, những chuyện này chúng ta không biết, nói để ông cụ cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Đường Ngọc Đình liên tục gật đầu, đáp: “Ta biết rồi.”
Lúc này Trần Nghiệp mới phát hiện ra sắc mặt của Đường Ngọc Đình có hơi không đúng, dường như đang giấu chút lo lắng gì đó...
Trần Nghiệp mới hỏi: “Sao vậy? Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, có phải còn có chuyện gì không? Nói đi, bây giờ không có việc gì có thể làm khó được ta nữa!”
Đường Ngọc Đình nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Vậy ta nói, chàng đừng giận ta nhé!”
Nghe được lời này, trong lòng Trần Nghiệp có hơi khó hiểu.
Sao còn liên quan đến hắn nữa?
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Được, chắc chắn không giận.”
“Trần Nghiệp, chàng... chàng thật sự đã thành thần rồi sao?”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp lập tức hiểu ra lo lắng của Đường Ngọc Đình.
“Thành thần! Vẫn còn sớm lắm! Bán Thần chỉ là một cách nói, chỉ cần đột phá giới hạn Nhân cấp chính là cảnh giới Bán Thần. Đối với ta mà nói, Bán Thần cũng chỉ là thực lực tăng lên một bước mà thôi, ta chưa bao giờ từng coi mình là thần, ở trong mắt ta, ta chính là con người, suy nghĩ này mãi mãi không thay đổi!”
Trần Nghiệp mang theo nụ cười, biết rõ còn cố tình hỏi: “Sao vậy? Nàng sợ thực lực của ta trở nên mạnh hơn sẽ thay lòng đổi dạ sao?”
Mới đầu khi Đường Ngọc Đình nghe thấy phát thanh trong Không Gian Luân Hồi quả thật có sự lo lắng này.
Cô ý thức được sự chênh lệch giữa đôi bên thực sự càng ngày càng lớn nên có hơi sợ hãi, nếu như ngày nào đó Trần Nghiệp thật sự thành thần, không còn coi trọng mình nữa thì sao...
Nhưng những lời vừa rồi của hắn đã khiến cô yên tâm hơn không ít.
“Ta không sợ đâu!”
Đường Ngọc Đình hừ một tiếng yêu kiều, sau đó lại vội bảo: “Đúng rồi, mợ ba còn đang ở nhà đợi ta, bà ấy sợ ngày mai ông ngoại bắt đầu chuẩn bị lo... tang sự cho chị cả cho nên vẫn chưa ngủ, Trần Nghiệp, ta thoát ra ngoài nói lại chuyện này với mợ ba trước đã.”
Nhìn bộ dáng vội vàng của cô gái trẻ, Trần Nghiệp có hơi bất đắc dĩ.
“Đi đi!”
“Vậy ta đi nha!”
Trước khi đi, Đường Ngọc Đình nhanh chóng hôn lên mặt Trần Nghiệp một cái, sau đó như chạy trốn rời đi.
Trần Nghiệp sờ chỗ vừa được hôn mà nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận