Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1020. Sự tác hợp mạnh mẽ của Trần mỗ nhân!

Chương 1020. Sự tác hợp mạnh mẽ của Trần mỗ nhân!
Thấy Trần Nghiệp ra quyết định, hiển nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì khác.
Triệu Linh Nhi hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, Lôi Linh Châu đang ở đâu?”
Trần Nghiệp nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ta nghe nói Lôi Linh Châu bị một con nhện tinh ở gần đây nuốt mất… Tấn Nguyên, gần nhà ngươi có nơi nào xuất hiện yêu quái không?”
Lưu Tấn Nguyên nhíu mày nghĩ ngợi rồi đáp: “Yêu quái thì chưa từng nghe nói tới, nhưng bên cạnh phía sau núi có một rừng cây độc trông hơi tà môn, nghe nói có không ít người đã mất tích ở trong đó.”
Ánh mắt của Trần Nghiệp lóe lên “Chắc là ở đó đấy.”
“Vậy còn đợi gì nữa? Chúng ta xuất phát luôn chứ?” Lý Tiêu Dao nói.
Hắn ta nôn nóng như vậy là muốn làm xong chuyện của đại ca sớm chừng nào thì được nghỉ ngơi sớm chừng đó. Hôm nay cả ngày bay tới bay lui dưới sự khống chế niệm lực của Trần Nghiệp, cho dù có vui bao nhiêu thì bây giờ cũng thấm mệt.
Lâm Nguyệt Như nghĩ ngợi một chút, chợt đưa ra kiến nghị: “Anh họ Tấn Nguyên, ngươi cứ nói vị trí rừng độc chỗ các ngươi ra là được, chuyện đi tìm Lôi Linh Châu ngươi vẫn đừng đi thì hơn. Tiểu Bạch ca là khách quý, hiếm khi tới một chuyến, cũng không thể qua loa được.”
Đây chẳng qua chỉ là cái cớ, trên thực tế Lâm Nguyệt Như sợ Lưu Tấn Nguyên bị thương. Dù sao bây giờ hắn ta vẫn chưa học được võ công mà Lý Tiêu Dao dạy mình, có thể nói trên người chẳng có một chút võ thuật nào cả.
Lưu Tấn Nguyên muốn đi theo, nhưng nghe thấy lời này của Lâm Nguyệt Như lại cảm thấy có lý. Cho dù hắn ta không giỏi nịnh nọt lấy lòng nhưng cũng biết nhân vật như Trần Nghiệp chắc chắn phải tiếp đón chu đáo.
“Cũng được…”
Trần Nghiệp lại vừa cười vừa bảo: “Không được, các ngươi có thể không đi nhưng Tấn Nguyên nhất định phải đi.”
“Tiểu Bạch ca, tại sao lại vậy?” Lâm Nguyệt Như tò mò hỏi.
Mọi người cũng đều nhìn Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp đáp: “Ta có thể nhìn ra một thiên cơ, cơ duyên của Tấn Nguyên có khả năng ở trong rừng độc đó.”
Đương nhiên cơ duyên là giả, đại loại là nhân duyên mới đúng.
Trong cốt truyện nguyên tác, Lưu Tấn Nguyên cứu một con bứm tinh trong rừng độc và nhận được một phần ái tình. Trần Nghiệp cũng không muốn hắn ta bỏ lỡ nhân duyên này cho nên mới nói như thế.
Lâm Nguyệt Như lập tức nói: “Vậy đúng là hắn nên đi một chuyến rồi.”
Lưu Tấn Nguyên nghe đến cơ duyên cũng rất mừng rỡ, bảo: “Vậy các vị đợi ta một lát, ta đi thông báo cho nhà bếp chuẩn bị tiệc tối nay đã.”
“Cái này được đấy, đồ đệ, đi mau đi mau.” Lý Tiêu Dao cười nói, hắn ta đã sớm đói mốc meo cả rồi.
Trong đám người, người duy nhất không nói chuyện chính là A Nô.
Dọc theo đường đi, cô ta nghe Triệu Linh Nhi nói ra toàn bộ mọi chuyện, biết được Bái Nguyệt giáo chủ chính là người đứng sau màn hại Vu hậu năm đó, xúi giục Thủy Ma Thú hại chết vô số người dân nước Nam Chiếu khiến tam quan của A Nô gần như sụp đổ…
“Chính là nơi này.” Lưu Tấn Nguyên chỉ về phía trước và bảo.
Trước mặt hắn ta chính là một rừng cây vô cùng rậm rạp, trông còn ghê hơn bãi tha ma mà Xích Quỷ Vương trốn lúc trước một phần.
“Đi, vào trong tìm thử xem!” Trần Nghiệp cũng không chậm trễ thời gian, trực tiếp dẫn trước một bước đi vào rừng rậm.
Những người khác vội vàng đi theo.
Khác với bãi tha ma u ám, cảnh sắc trong rừng độc lại rất không tệ. Cây cối hoa cỏ, chim bay thú chạy. Trong không khí còn thoang thoảng hương thơm của tự nhiên, ngửi vào khiến lòng người lập tức thoải mái.
“Nơi này thật sự là rừng độc sao?” Lâm Nguyệt Như cảm thán: “Còn đẹp hơn hoa viên nhà ta nhiều ấy chứ!”
Triệu Linh Nhi cũng nói theo: “Đúng là rất đẹp!”
Nữ giới yêu cái đẹp, hiển nhiên cảm thấy cảnh sắc ở nơi này đẹp mắt rồi.
Về phần mấy người Trần Nghiệp và Lý Tiêu Dao lại cảm thấy cũng chỉ như thế mà thôi…
Mọi người tiếp tục tiến lên, cảnh sắc cũng dần dần ảm đạm đi.
Lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một biển hoa, còn có rất nhiều bướm đang bay qua bay lại giữa những luống hoa nữa.
“Oa! Nhiều hoa đẹp quá!” Đôi mắt của Lâm Nguyệt Như và Triệu Linh Nhi lập tức sáng ngời, ngay cả A Nô vẫn luôn im lặng không nói gì cũng sáng mắt lên.
Thật sự thì hoa ở nơi này quá nhiều, chỉ riêng chủng loại đã lên đến hơn trăm loại. Đây đúng là trăm hoa đua nở chân chính!
Nhìn thấy biển hoa này và bướm bay trong biển hoa, trong lòng Trần Nghiệp nổi lên suy nghĩ, lập tức mở thiên nhãn, quả nhiên trông thấy sự khác thường trên thân của không ít con bướm.
“Tiểu Bạch ca ca, nơi này đẹp quá!” Triệu Linh Nhi hô lên kinh ngạc.
Lâm Nguyệt Như còn đưa ra kiến nghị: “Tiểu Bạch ca, hay là tối nay chúng ta qua đêm ở đây được không?”
Trần Nghiệp cười nhạt, đáp: “Danh hoa ở đây đã có chủ rồi, muốn qua đêm ở nơi này phải hỏi ý kiến của chủ nhân trước đã.”
“Có chủ sao? Ở đâu?”
Mọi người nháo nhào nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng thấy bóng ai cả.
Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp: “Chính là mấy con bướm đó.”
Nghe được lời này, mọi người lại nhìn đám bướm trong bụi hoa. Mà những con bướm này vốn ngụy trang rất tốt, lúc này đột nhiên bay loạn hết lên, bắt đầu tản ra bốn phía.
Trần Nghiệp lập tức khởi động niệm lực bao phủ hơn phân nửa biển hoa, khống chế toàn bộ số bướm này lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận