Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Huyết Ấn Đạo Binh(2)

Huyết Ấn Đạo Binh(2)
Đạo sĩ đưa ra một cuốn "Bí truyền Huyết Ấn Đạo binh"
Lục Khiêm nhận lấy xem qua mới hiểu được nguyên do.
Phương pháp luyện chế Đạo binh này là một phương pháp mô phỏng Luyện Thể, cấy máu yêu thú lên cơ thể người thường, khiến họ sinh ra một loại di năng.
Trong số đó, thủ pháp liên quan đến luyện chế đan dược khá khó khăn.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, phương pháp này cũng chỉ là giả thuyết.
Người sáng lập kể lại vì năng lực luyện chế đan dược không mạnh nên vẫn chưa thể thành công, nhưng về mặt lý thuyết thì rất khả thi.
“Nên ngươi bán với giá sáu mươi Đạo Công?” Lục Khiêm liếc nhìn đạo sĩ nọ.
Đạo sĩ nọ ho khan vài tiếng, vẻ mặt có hơi không nén được giận, nói: "Đây là phương pháp luyện chế Đạo binh đó, sáu mươi đã là rất rẻ rồi."
Lục Khiêm không nói, yên lặng nhìn hắn ta.
"Năm mươi? Bốn mươi?... thôi quên đi, mười lăm Đạo Công thì lấy, coi như kết giao bằng hữu vậy. Tại hạ là Giang Thừa Lộc, đạo hiệu là Ngọc Lộ. Cho hỏi quý tính của các hạ."
Vị đạo sĩ tên Giang Thừa Lộc bực bội xua tay.
“Không dám, ta họ Lục, tên chỉ có một chữ Khiêm, đạo hiệu là Chi Khiêm.” Lục Khiêm chắp tay chào lại rồi lấy ra một Đạo phù vẽ Đạo Công.
Hai người trao đổi hạc giấy truyền tin cho nhau, sau đó tạm biệt rời đi.
Trên người hắn vẫn còn rất nhiều Đạo Công, trước khi rời khỏi chợ Quỷ đã thu thập được một đống dược liệu.
Trải nghiệm cảm giác làm kẻ có tiền.
Sau đó, hắn đến Đô Giảng Đường để trao đổi pháp thuật liên quan đến Âm Quỳ Chân Thủy.
Những công pháp trao đổi hôm nay đủ để hắn luyện trong mấy năm.
Sau khi hoàn thành những việc này xong hắn mới quay trở lại động phủ.
Bảy ngày sau.
Trong động phủ Tàng Long có một đạo sĩ đang ngồi xếp bằng.
Đột nhiên, Lục Khiêm mở bừng mắt ra, ánh sáng lạnh lóe lên.
Hắn nhanh chóng phi thân ra khỏi động phủ.
Ầm ầm!
Sắc trời thay đổi một cách chóng mặt, mây đen bao trùm cả tòa thành.
Ào ào!
Trời đổ mưa nặng hạt.
Mưa đen như mực, cứ như bị mực nhuộm.
Tất cả hoa cỏ cây cối bị nước mưa dính vào đều khô héo, chim hoang muông thú chỉ còn lại những bộ xương.
Lục Khiêm phi thân ra ngoài động phủ, miệng lẩm bẩm.
"Mây trắng nơi Thương Khung, Sương Sương đến gần; trước mê Nhật Nguyệt sau mê Càn Khôn; Sơn Sơn giận dữ, Thủy Thủy bốc lên. Sắc!"
Phong vân biến sắc, mưa như trút nước.
Hoa cỏ cây cối đều khô héo, chim hoang muông thú xương còn thịt mất.
Đứng giữa cơn mưa lớn, Âm Quỳ Chân Thủy khiến hắn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Nước mưa bao phủ phạm vi một trăm trượng.
Lần thứ hai ở trong phạm vi, tất cả mọi thứ đề bị cọ rửa sạch sẽ, giống như tuyệt địa.
Nước mưa Âm Quỳ hình thành một đám mây mù đen kịt, quanh quẩn bên cạnh như ẩn như hiện.
Mưa lớn còn chưa dứt, Lục Khiêm lại vừa hay dùng quyết.
"Thần Trùng mây trôi; vắt ngang lưng trời, tạo mưa ngừng mưa; biển lớn trảm Giao, theo lệnh của ta, nhanh chóng dừng mưa! Thần binh lập tức chiếu theo pháp lệnh!"
Phong vân tiêu tán đi, trời quang mây tạnh.
Lục Khiêm nhắm mắt ngưng thần, thần thức trong Thức Hải ở trên gương vàng.
Chương Bố Vân Đoạn Nghê (Nhập môn: 10/200)
Đây là pháp thuật mà hắn đã trao đổi trong Đô Giảng Đường.
Nó có thể hô mưa, gọi gió, khiến kẻ thù ở trong phạm vi sẽ bị Chân Thủy ăn mòn.
Xác thịt, pháp khí, âm thần đều bị Chân Thủy làm ô nhiễm.
Chương này được chia làm ba phần: Sinh Vũ chú, Đoạn Nghê chú và Bố Vân chú.
Hai loại trước có thể tạo mây, ngừng mưa, loại sau thì có thể tạo ra Chân Thủy và mây đen để bảo vệ, che chắn cơ thể.
Hệ liệt pháp thuật này có thể toàn bộ được mở ra, chẳng hạn như một mình dùng mây để phòng thân.
Sau khi tu luyện pháp thuật xong, Lục Khiêm quay trở lại thu thập hành lý của mình.
Dược liệu, Ngư Long thảo cùng với các đồ dùng liên quan...
Khi đến Dược sơn, Lý Độ vẫn đang ngồi uống rượu bên chiếc bàn đá quen thuộc.
“Sự phụ, đệ tử phải rời khỏi đây rồi.” Lục Khiêm chắp tay hành lễ.
“Ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt.” Lý Độ quay đầu cười: “Sau hai năm, tu vi của con nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.”
"Con cũng mong là như vậy."
Hai năm đúng là một khoảng thời gian không dài.
Nhưng đây cũng coi như là thời cơ tốt để điều chỉnh tu vi.
Trong lúc chờ đợi tình hình, hắn sẽ thuận tiện hấp thu tinh huyết của Ngư Long.
Như vậy thì dù thời cơ không tốt cũng có thể phản bội tông môn mà chạy trốn ra bên ngoài.
Trong Dược phòng, hai nam một nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi đang rụt rè nhìn về bên này.
Thấy Lục Khiêm nhìn sang thì lập tức kinh hãi quay đầu.
“Đây có phải là đạo đồng mới không?” Lục Khiêm cười nói.
Nhìn những người này, hắn như thể nhìn thấy chính mình khi lúc mới nhập môn.
"Lâm Thanh đã bế tử quan, lão phu đành phải lấy thêm hai đạo đồng nữa."
“Bế tử quan?” Lục Khiêm hơi sững sờ.
Đúng là có khí phách, bế tử quan không chỉ là ngoài miệng nói không thôi.
Một ngày không đột phá cảnh giới tức là một ngày không ra ngoài.
Hoặc là đứng đi ra ngoài, hoặc là nằm đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận