Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đạo Cơ Pháp Thể, Giao Phục Hoàng Tuyền(1)

【VIP】 Đạo Cơ Pháp Thể, Giao Phục Hoàng Tuyền(1)
Kiếm khí sáng chói hạ xuống mang theo ý chí của mênh mông Hỗn Độn.
Quang mang trắng xóa chiếu rọi lên người khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Hư Gia nhị lão ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra đã hồn phi phách tán. Vật thể tiếp xúc với kiếm khí lúc này đã bị chôn vùi thành hư vô.
Đây là Hỗn Độn kiếm ý.
Hóa tất cả những sự vật tiếp xúc thành Hỗn Độn, chẳng lưu lại chút gì kể cả một ít tàn phấn.
Ầm!
Kiếm khí xóa hết toàn bộ đại điện. Không chỉ có thế nó còn xuyên qua ba trăm trượng dưới mặt đất, vừa đúng phạm vi của động phủ dưới mặt đất.
Lục Khiêm từ lúc tỉnh lại từ bên trong thì đã nhìn thấy cảnh này ập vào mắt. Mái vòm của động phủ bị vỡ nát, chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Ánh sáng chói mắt khiến người ta không mở nổi mắt ra. Bên trong quang mang mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của đám người Yêu Nguyệt, Tập Nguyệt, còn có cả những người khác nữa.
Bọn họ không có cách nào chống lại kiếm khí đành phải tìm tới hắn.
Xoạt!
Động tác của Lục Khiêm cũng không chậm, Huyết Trì bay ra Huyền Kim Kiếm Nang. Lỗ hổng của Kiếm Nang mở rộng, kim khí vô biên điên cuồng tuôn ra. Huyền Kim chi khí thực thể hóa, hình thảnh từng tầng vòng bảo hộ, che khuất mái vòm động phủ và phạm vi xung quanh.
Mọi người ở bên trong viên cầu màu vàng.
Rầm rầm rầm.
Âm thanh kiếm khí xé rách cái lồng vang lên. Huyền Kim Kiếm Nang ít nhất chứa đựng trọng lượng và tinh hoa của vài chục tòa kim sơn.
Bây giờ đã vào tầng thứ nhất Thiên Cương, sau này thành tựu Linh Khí thì uy lực sẽ còn tăng mạnh thêm mấy lần.
“Chuyện gì đã xảy ra, những người khác đâu?”
Lục Khiêm nhìn sang mọi người.
Đường Băng, Vương Minh, Yêu Nguyệt ba nữ nhân vẫn còn, Vu Từ và Hư Gia nhị lão thì không thấy đâu, những người khác của đàn Luyện Binh ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
“Không biết nữa, tự nhiên có một đạo kiếm khí hạ xuống, chúng ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.” Mạc Sầu nối.
Uy lực kiếm khí này còn lớn hơn trong quá khứ.
“Chẳng lẽ là người của Trảm Kiếp Bảo Uyển?” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Có được kiếm khí cường đại như vậy ngoài Trảm Kiếp Bảo Uyển ra thì không ai có thể so sánh được. Chỉ sợ là những người kia của đàn Luyện Binh đã lành ít dữ nhiều rồi.
Nói đến cái đàn Luyện Binh này, Lục Khiêm quả thực cảm thấy liệu có phải nó bị nguyền rủa hay không, mỗi lần vừa xây xong thì lại bị hủy hoại vì một nguyên nhân nào đó.
Răng rắc!
Cái lồng vàng vỡ vụn, từng tia kiếm khí chảy vào trong.
“Ồ? Nơi này còn có người sao?”
Nơi xa truyền đến tiếng nam tử kinh hô, sau đó một chiếc búa lớn đánh lên trên cái lồng.
Ầm!
Cái lồng vỡ tan tạo nên hiệu ứng mắt xích. Biển kiếm khí nuốt trọn đám người. Bên trong Huyền Kim Kiếm Nang là Lục Khiêm và đám người đang ẩn nấp. Trong đó là một mảnh không gian hỗn độn.
Không trung trôi nổi hào quang màu vàng, tám Kiếm Hoàn chìm nổi. Phía dưới là tạp vật tạp nham. Bên trong Kiếm Nang không ngừng chấn động, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một pháp khí công kích, sức phòng ngự không lớn. Kiếm khí vẫn đang không ngừng ăn mòn Kiếm Nang. Nếu như hủy hoại cấm chế thì chỉ sợ là sẽ bị hạ cảnh giới.
Cường địch bên ngoài nhìn chằm chằm chỉ sợ kiếp này trốn không thoát.
Ầm!
Lại là một chiếc búa lớn nện xuống, không gian bên trong Kiếm Nang chấn động kịch liệt.
Cấm chế phát ra ánh sáng không thể kham nổi gánh nặng.
Ở bên ngoài.
Một tu sĩ Luyện Thể đầu rồng đuôi rắn tay cầm cự chùy đánh xuống. Cự chùy rộng mười trượng, thân chùy đen kịt chứa đầy mạch máu màu xanh tím.
Rầm rầm rầm!
Đầu búa nảy lên như trái tim đập.
“Chết đi!”
Gã có thể nhìn ra được, chỉ cần thêm một chùy nữa thì sẽ biến thành cọng rơm đè chết lạc đà. Người trốn ở bên trong pháp khí bị kiếm khí đầy trời bao phủ, hồn phi phách tán.
Ầm!
Một giây mà chùy nện xuống, ánh lửa lóe lên, Kiếm Nang không còn thấy đâu nữa. Ở Diễm Tâm Kim Điện.
Một nữ tử thanh lệ ngồi trên ghế, tướng mạo của nữ tử kỳ lạ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Khuôn mặt xinh đẹp, tóc lông mày đều có màu đỏ rực như hỏa diễm.
Thân mặc váy ngắn màu đỏ, lộ ra hai bắp chân trơn bóng, bàn chân nhỏ trần trụi dẫm lên trên hỏa diễm.
Lục Khiêm đảo mắt nhìn xung quanh, Diễm Tâm Kim Điện phạm vi lớn hơn không ít.
Bên ngoài có thêm chủ điện và vài tòa phó điện cùng với mấy chục mẫu Linh viên, mấy người Yêu Nguyệt cũng đang ở bên trong Linh viên.
Diễm Trung Tiên lại trưởng thành không ít.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, lông mày Diễm Trung Tiên nhướn lên, nàng hoạt bát cười nói: “Thấy sao?”
“Rất kịp thời.”
Hóa ra là Diễm Trung Tiên kịp thời tỉnh lại rồi ra tay, gia sản những năm nay hắn gom góp giờ mất cả chì lẫn chài rồi.
“Trăm ngày Trúc Cơ sao vẫn chưa viên mãn?” Đôi mày thanh tú của Diễm Trung Tiên nhăn lại.
“Ngươi mới ngủ say bảy mươi ngày.”
Diễm Trung Tiên suy nghĩ chợt ngón trỏ và ngón giữa khép lại. Một tia ánh sáng ngưng tụ ở đầu ngón tay, hỏa diễm xung quanh bay nhào vào trong ánh sáng. Sau đó ánh sáng biến mất không còn tăm tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận