Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thực khí chi quỷ

【VIP】 Thực khí chi quỷ
 Bịch bịch bịch!
 “Tiểu tiện nhân kia chạy đi đâu rồi!”
 “Con mẹ nó, sao ngươi không để ý kỹ chút hả.”
 “Nhìn nơi này xem……”
 Ngoài cửa truyền đến tiếng chân hỗn loạn và tiếng nam nhân mắng chửi. Lục   Khiêm thức tỉnh khỏi đả tọa.
 Cốc cốc cốc!
 Lại là một trận đập cửa, lần này là gõ cửa phòng của Lục Khiêm.
 “Ai thế!”
 Lục Khiêm đi tới mở cửa. Đập vào mắt là ba gã hắc y nam tử vừa rồi.
 Nam tử trung niên râu ngắn đi đầu không thèm liếc mắt nhìn Lục Khiêm một cái, lập tức vòng vào phòng, kiểm tra xung quanh một lượt. Hai người phía sau có dấu hiệu lặng lẽ bao vây, chặn đường rời đi của Lục Khiêm.
 Thấy không có, nam tử râu ngắn mới xoay người lại.
 “Nữ tử mới vừa rồi nói chuyện phiếm với ngươi đâu? Giấu ở đâu rồi?” Nam tử râu ngắn hùng hổ doạ người, ánh mắt sắc bén.
 “Ta không quen nàng.” Lục Khiêm nhíu mày nói.
 “Hửm? Ngươi chắc chắn chứ?”
 Rầm!
 Một cỗ khí thế cường đại thổi đến. Sau lưng người này mơ hồ xuất hiện một Pháp Thể ác quỷ đang giương nanh múa vuốt. Tu vi nam tử này không tồi, đại khái cũng phải Đạo Cơ viên mãn. 
 Chỉ vậy mà cũng muốn đánh bại hắn sao, e là quá ngây thơ rồi. Lục Khiêm nghĩ ngợi, quyết định không gây thêm chuyện nữa.
 “Hẳn là ngươi cũng nhìn ra, ta không có chút quan hệ nào với nữ tử kia cả, đương nhiên, nếu ngươi động thủ, ta cũng sẽ phụng bồi.”
 Lục Khiêm khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu ta là các ngươi, ta sẽ nhìn xung quanh trước, miễn cho người chạy rồi mà không biết, còn ở đây lãng phí thời gian.”
 “Đoạn sư huynh.”
 Nam tử râu ngắn hừ lạnh một tiếng, vừa định nói, nam tử phía sau đã kéo gã một cái.
 Đoạn sư huynh suy nghĩ, cuối cùng xoay người rời đi. Thái độ tiểu Lại khi nãy khiến gã có chút kiêng kị. Mặc dù thân phận bọn họ cũng chẳng kém gì, nhưng vẫn không nên gây chuyện vớ vẩn thì hơn.
 “Đoạn sư huynh, chúng ta hẳn đã bị tiểu tiện nhân kia lừa rồi.” Sư đệ bên cạnh nói.
 “Ừm, ta biết rồi.” Đoạn sư huynh kỳ thật có phản ứng lại.
Khi nãy nhìn quan hệ giữa Lục Khiêm với nữ tử kia cũng không thân thiết tới vậy. Chỉ là kế đuổi lang trục hổ của đối phương thôi. Có điều, thái độ Lục Khiêm vừa rồi khiến gã có chút khó chịu, không có bậc thang đi xuống, đành phải tiếp tục làm loạn.
 “Thật không thể hiểu nổi.” Lục Khiêm lắc đầu, tiếp đó đóng cửa đại môn.
 Nếu chỉ là chuyện này, cũng không đến mức giết người. Nếu là hiểu lầm, giải thích rõ ràng rồi cười bỏ qua là được. Còn nếu đối phương có ý định gây rối, Lục Khiêm cũng sẽ đáp ứng. Nói đơn giản thì hắn không muốn gây chuyện, cũng chẳng sợ chuyện gì.
Sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai nữa, hắn mới lấy Hoàng Tuyền Thiên Châu ra. Dò hỏi tin tức về Minh Hải.
Minh Hải không phải hải dương, mà là một vùng đất ở phương bắc.
 Địa khu có thế lực nổi tiếng nhất ở khu này là Âm Cảnh thiên cung chứa ba mươi sáu vạn thiên quỷ. Âm Cảnh thiên cung nằm ở Úc Tuyệt chi sơn, nhưng vị trí cụ thể ở đâu, ngay cả đệ nhất Vô Lượng cũng không rõ.
 Hoàng Tuyền đạo thống rất thần bí. Thường xuyên xuất quỷ nhập thần, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Chỉ e là phải tới đó mới biết được chút ít.
Nghĩ đến đây, Lục Khiêm chẳng quan tâm nữa. Hai mắt khép hờ, tĩnh tâm đạo khí. Tâm thần phát tán ra bên ngoài.
Bạch Chỉ nói không sai, nơi đây là Thủy Trung Giới. Trong phạm vi mấy trăm dặm, trừ nước ra, thì chẳng còn thứ gì khác cả.
Hơn nữa tốc độ con thuyền nhìn qua có vẻ chậm, thực tế không hề phụ thuộc vào tốc độ của con thuyền. Thủy Trung Giới giống như Truyền Tống Trận cỡ lớn, truyền tống con thuyền đến từng thủy vực một.
Trong lúc đó, Thủy Cung thuyền thỉnh thoảng cập bờ, nhân viên người đến người đi. Ba hắc y nhân kia không biết đã đi đâu, có lẽ đã xuống thuyền rồi.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Cốc cốc cốc!
Tiểu Lại tiến đến gõ cửa đại môn.
“Tiền bối, tới Minh Hải rồi.”
“Làm phiền rồi.”
Lục Khiêm ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền. Thế giới ngoài khoang thuyền vẫn đen sì như cũ, mặt nước xanh đậm, phiếm u quang.
Lúc theo cầu thang xuống thuyền, không trung trở nên xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người. Quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Thủy Cung thuyền đâu nữa, sóng nước êm đềm, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Chuyến đi này, lộ trình tám mươi vạn dặm. Tiêu tốn năm mươi vạn Pháp Tiền. Mức giá này vẫn có thể chấp nhận được. Ba ngày đi tám mươi vạn dặm, dù sao cũng là kỹ thuật của người khác mà.
Lục Khiêm liếc mắt bốn phía đánh giá. Phong cảnh cũng không khác Thiên Địa mấy. Không có cảnh tượng tăm tối u ám như trong tưởng tượng.
“Tìm một khu thành thị hỏi thăm chút đã.”
Soạt!
Lục Khiêm hóa thành một con chim bay đi.
“Hửm?”
Lúc này, hắn đột nhiên ngừng lại, khôi phục nguyên hình. Ánh mắt nhìn về phía bên trái mảnh đất trống. Vừa định nói gì đó, ba đạo độn quang từ phương xa bay tới. Ba người tạo thành thế bao vây, vây quanh Lục Khiêm.
 “Chư vị đạo hữu có ý gì?”
 Trước mặt là đám người trên thuyền ba ngày trước.
 “Sao lại là ngươi.” Nam tử râu ngắn tên Đoạn Lãng kinh ngạc nói.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận