Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Kim Thiềm bái nguyệt, di hình hoán ảnh(1)

【VIP】 Kim Thiềm bái nguyệt, di hình hoán ảnh(1)
Lâm Phàm liên tục nói cám ơn. Xem ra lần này mình đã thành công.
Giờ Tý đã đến.
Đột nhiên cuồng phong nổi lên. Lá rụng ào ào.
“Mau! Mau! Kéo xe ngựa qua đi.”
Lâm Phàm vội vàng dặn dò thủ hạ. Thủ hạ kéo xe ngựa đầy người đến bên hồ nước rồi nhanh chóng chạy về. Người trên xe bị đánh thuốc mê, nên lúc này cũng không còn kêu khóc gì nữa.
Oanh!
Hồ nước nổ tung.
Một cái bóng mờ bay ra. Hư ảnh nặng nề rơi xuống đất, tạo lên bụi mù đầy trời, vật này lộ ra hình dáng chân thực. Đám người tập trung nhìn vào, đúng là một con Kim Nhãn Tam Túc Kim Thiềm cao hai mươi trượng.
Làn da như được mạ vàng, mọc ra u cục lớn chừng nắm đấm. Hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào ánh trăng, đầu một cao một thấp, bày ra cảnh tượng bái nguyệt.
Ánh trăng chậm rãi hội tụ, trước kia là hư ảnh, bây giờ trở nên rõ ràng. Bên cạnh Thiềm Thừ, dần dần hiện ra một cái giếng cổ. Rộng năm trượng, cao mười hai thước, miệng giếng được xây thành hoàn toàn từ bạch ngọc.
Có thể mơ hồ cảm nhận được bên trong tràn đầy Nguyệt Hoa chi khí.
Lâm Phàm không dám thở mạnh, sắc mặt Hổ Bí có chút ngưng trọng.
Con Kim Thiềm này có chút kỳ lạ. Nó không phải là yêu thú bình thường, mà là một trận pháp loại nào đó hiển hóa ra.
Hơn ngàn năm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, ít nhất đã có tu vi Đạo Cơ cảnh.
Lúc này, Kim Thiềm chú ý tới người trên xe ngựa, bắn ra đầu lưỡi đỏ tươi.
Ầm!
Xe ngựa tan ra thành từng mảnh, đầu lưỡi duỗi dài mấy chục trượng, cuốn lấy tất cả mọi người, sau đó kéo về trong miệng.
Răng rắc răng rắc. . .
Âm thanh xương đầu bị nhai nát rợn người vang lên. Sau khi Kim Thiềm ăn xong cống phẩm, vậy mà vang lên tiếng ngáy, ngủ thiếp đi.
“Động thủ! !”
Lục Khiêm chợt quát một tiếng. Âm sát huyết vân, trăm trượng huyết quang, ngàn trượng cát vàng. Các loại pháp thuật cùng xuất hiện, che khuất bầu trời.
Tràng cảnh rung động, khiến những người bình thường này kinh sợ đến mức không ngậm được miệng.
Đương nhiên, làm người ta khiếp sợ nhất chính là Giao Long ngàn trượng giữa bầu trời.
Ma ý thao thiên, che khuất bầu trời. Lục Khiêm vừa lên đã dùng ra tuyệt chiêu.
Oanh!
Pháp thuật oanh kích trên người Kim Thiềm, phát ra thanh âm sắt thép giao nhau, tia lửa văng khắp nơi. Nhiều pháp thuật như vậy nhưng chỉ tạo thành chút thương tích ngoài da cho Kim Thiềm.
Không chỉ như thế, bọc mủ trên thân Kim Thiềm vỡ tan, còn khiến pháp khí của mấy tên Giáo úy hoàn toàn vô dụng.
“Oa!”
Kim Thiềm mở hai mắt ra, nhìn đám người xung quanh, trong mắt lóe lên cảm xúc bạo ngược. Nó trực tiếp tránh thoát sự trói buộc của Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, đầu lưỡi bay vụt tới.
Đầu lưỡi đỏ tươi thiêu đốt lên ngọn lửa màu vàng óng, nhìn như quang minh chính đại, nhưng thực tế lại có độc tính kinh người.
Không có nhiệt độ, nhưng pháp thuật, pháp khí, pháp lực dính vào đều có thể bị ô uế thành chất dinh dưỡng, nếu dính vào sinh mạng thể, độc tính cường đại có thể biến người đó thành nước mủ trong nháy mắt.
Đây là Kim Thiềm Yêu Hỏa.
Ầm!
Hóa Huyết Ma Đao của Hổ Bí đánh vào đầu lưỡi Kim Thiềm, đầu lưỡi nhìn như mềm mại nhưng lại cứng rắn như pháp khí.
Hóa Huyết Ma Đao trực tiếp bị đẩy lùi.
Lúc này, kim quang Đại Giải Thoát Luân bắn trúng Kim Thiềm.
Thân hình Kim Thiềm hơi ngưng lại, thân thể bị hút vào trong Đại Giải Thoát Luân, tiếp nhận sáu loại cực hình hai canh giờ. Một hơi sau, thân hình Kim Thiềm đầy thương tích, huyết dịch xanh biếc vung vãi đầy mặt đất.
“Oa oa!”
Kim Thiềm ác độc nhìn qua Giao Long trên bầu trời, phần bụng nhanh chóng phình ra, quai hàm phùng lên giống khí cầu. Một đoàn Kim Thiềm yêu hỏa uy lực không gì sánh được đang nổi lên.
Đại Giải Thoát Luân bắn trúng Kim Thiềm lần nữa. Kim Thiềm liên tục bị bắn trúng mấy cái, lúc này phù một tiếng, Kim Thiềm yêu hỏa nồng đậm như tương trực tiếp vẩy lên người mình, dẫn lửa thiêu thân chính là như thế.
Trải qua lần tra tấn này, Kim Thiềm không còn khí lực công kích đám người nữa. Kim Thiềm oán độc nhìn đám người một cái, sau đó quay người nhảy vào giếng cổ.
“Sinh mệnh lực thật mạnh.”
Lục Khiêm cảm thán nói. Kim Thiềm sống từ trước đến nay, hơn nữa còn kết hợp chung một chỗ với trận pháp. Bởi vì thời gian chưa hết, nên giếng cổ cũng không có biến mất.
Giao Long hóa thân thành người, dưới ánh mắt kính sợ của mọi người đi đến trước mặt giếng cổ. Cái giếng này không nhìn thấy phần cuối, phía dưới là một mảnh đen như mực.
Kiếm Hoàn và phi đao cùng oanh kích, nhưng vẫn không mở ra được giếng cổ.
Hỏi dò Tuyết nguyệt, nhưng nữ tử này cái gì cũng không biết. Lòng bàn tay Lục Khiêm hiện lên tâm đăng, ngọn lửa trên tâm đăng huyễn hóa ra một tiểu nhân cao ba tấc.
“Diễm Trung Tiên, ngươi xem cấm chế này. . .”
“Ồ, thủ pháp cấm chế thật cổ lão, có lẽ là trận pháp ngàn năm trước.”
Diễm Trung Tiên hơi nhíu mày.
“Hình như là một cái trận pháp Di Hình Hoán Cảnh.”
Di Hình Hoán Cảnh chính là hoán đổi địa phương lựa chọn và vị trí lúc đầu ra.
Trên thực tế nơi lựa chọn vẫn luôn ở đó, chỉ là không có chìa khoá thì không vào được. Đây là pháp thuật mà tu hành giả dùng để tránh bị quấy rầy.
Tương đương với một cái động thiên giả, chênh lệch rất nhiều so với Diễm Tâm Kim Cung.
“Đi vào như thế nào?”
“Không biết, phương pháp mở khóa đã thất truyền, nhất định phải tìm được chìa khoá chân chính, mới có thể đi vào trong đó.”
Lúc này, Diễm Trung Tiên nhìn thấy Tuyết Nguyệt trong đám người.
“Cái này không phải là chìa khoá sao?”
“Nàng?”
Lục Khiêm gọi Tuyết Nguyệt đi lên.
“Nhỏ một giọt máu vào.”
Diễm Trung Tiên nói.
Một giọt máu đỏ thắm nhỏ vào giếng cổ.
Ông!
Gợn sóng vô hình quét sạch bốn phương, giống như thế giới thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận