Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thiên Địa Âm Dương Đại Ma Bàn

【VIP】 Thiên Địa Âm Dương Đại Ma Bàn
Ánh mắt Thiên Ngô Vương chợt trở nên ngoan độc, há mồm phun ra bảo kiếm.
Huyền Hoàng bảo kiếm xé rách không gian, nháy mắt xuất hiện trên đầu Phương Đồng đạo nhân.
Đây là Ngũ Độc tu chân kiếm. Là pháp bảo Nguyên Thần Thiên Ngô dùng Huyền Hoàng kỳ độc ngàn năm của mình, huyền băng vạn năm dưới đáy biển, lưu huỳnh vạn năm trong núi lửa, u tuyền dưới nền đất, rêu xanh vạn năm trong gỗ chế thành. Có năm loại độc tính, uy lực vô cùng cường đại. Cơ hồ khiến Phương Đồng đạo nhân không kịp phản ứng.
Phương Đồng cũng không có vẻ gì hoảng loạn, ngược lại thần sắc lạnh nhạt, không thèm để ý tới công kích từ đối phương.
“Hừm, không biết tự lượng sức mình!”
Cổ Thương Thiên ra tay.
Kim quang chợt lóe rồi biến mất.
Keng!
Ngũ Độc Tu Chân kiếm đâm vào tam sắc kim luân phía trên. Kim luân chia thành ba phần, là ba màu đỏ, xanh và tím.
Kim luân vừa chuyển, tam sắc thần quang phát ra. Ngũ Độc Tu Chân kiếm rơi xuống đất.
Chuyển động lần nữa.
Ánh sáng ba màu rơi xuống người Thiên Ngô Vương. Đánh tan pháp lực, Pháp Tướng, Nguyên Thần.
Chỉ cần một chiêu, đá đánh Thiên Ngô Vương tới mức còn mỗi căn nguyên. Trăm dặm Pháp Tướng, chỉ còn lại chút linh tính. Chút linh tính này bay về phía phía chân trời.
……
Tam sắc kim luân phát ra quang mang. Quang mang vừa chuyển, rơi xuống người Ngô công, lập tức xóa đi phần lớn đạo hạnh. Ngay cả Nguyên Thần cũng chỉ dư lại một chút linh tính. Chút linh tính này chạy trốn rất nhanh. Hai người cũng chẳng đuổi theo.
“Cứ nên canh chừng trước đã, chờ Phong Đô đạo hữu độ kiếp xong thì nói tiếp.” Phương Đồng đạo nhân thu hồi A Tỳ chi môn, khuôn mặt xấu xí lộ ra một chút tươi cười.
“Đương nhiên, Nguyên Thần gã đã phá rồi, chẳng gây ra được sóng to gió lớn gì đâu, chờ Phong Đô đột phá thì cho hắn luyện tập đi.”
Cổ Thương Thiên thu hồi thần thông, không thèm để ý Thiên Ngô mà rời đi.
Dưới Hắc Đế của Âm Cảnh thiên cung chính là Ngũ Đấu Linh Ti bọn họ. Tu vi thấp nhất trong năm người cũng đã tới Lôi Kiếp. Đối phó với một Hỏa Kiếp nho nhỏ thế này dễ như trở bàn tay.
Hai người ba chiêu nhẹ nhàng đánh lui Thiên Ngô Vương, khiến người trong tối hết cả hồn, đua nhau sợ hãi trốn về. Vốn đang nghĩ đục nước béo cò, không ngờ trong bóng tối còn ẩn chứa hai cao thủ.
Làm xong chuyện này, hai người lại lần nữa lẩn mình vào hắc ám. Hai người đều là cao thủ mà Lục Khiêm phải trả giá cao hoặc có ân tình từ trước mời đến.
Độ kiếp là nhân sinh đại sự, sao có thể không chuẩn bị kỹ lưỡng được. Bằng không người khác thừa lúc vắng vẻ xông vào, há chẳng phải càng bất ổn sao.
Trước kia là vì trên người hắn có bí mật, lại thêm một vài công pháp không thể bại lộ. Nhưng bây giờ không cần lo chuyện này nữa.
Mọi người đều là Hoàng Tuyền đạo thống, người khác lại không nhìn thấy Hoàng Kim Giám trên người Lục Khiêm. Còn không bằng tiêu tiền mời mấy cao thủ đến hộ pháp.
Phía dưới, Bí phong cuồn cuộn không ngừng hạ xuống. Trải qua vô số phù lục hình thành pháp cầu, oanh kích trên người Lục Khiêm.
Bí Phong vô vật bất nhập.
Rơi xuống phía trên Diêm La chân thân, theo lỗ chân lông, kinh mạch, máu mà chảy khắp cơ thể, xé rách mỗi một tấc da thịt. Làm cho toàn bộ cơ thể được tổ chức hóa thành bột mịn nhỏ bé.
Nhờ có năng lực khôi phục mạnh mẽ của Diêm La chân thân, nơi bị Bí Phong xé rách lại khôi phục bình thường.
Cứ lặp lại tuần hoàn như thế hàng chục, hàng trăm lần, Diêm La chân thân trong vô số lần rèn luyện, cũng không ngừng được tăng cường.
Pháp lực cũng tiêu hao rồi lại được tạo ra suốt quá tình này, nhiễm vào gió một chút Khinh Linh chi khí. Vậy mới nói rất khó có được tính chất này.
Giữa đan điền, một viên Kim Đan ánh vàng rực rỡ tựa mặt trời lơ lửng giữa không gian. Tỏa ra quang mang màu vàng. Quang mang đó chính là pháp lực.
Pháp lực thiếu đi một tia nặng nề, lại thêm rất nhiều nhẹ nhàng. Sau này mỗi khi phóng thích pháp thuật thần thông, lượng tiêu tốn càng ít, uy lực càng mạnh.
Theo từng đạo Bí Phong rơi xuống, bị Lục Khiêm hấp thu. Đạo hạnh cũng gia tăng không ít. Liên tiếp tám đạo Bí Phong rơi xuống, đạo hạnh ít nhất tăng thêm hơn sáu trăm năm. Ban đầu Lục Khiêm chỉ là đạo hạnh một ngàn hai trăm năm, hiện giờ đã là một ngàn tám trăm năm.
Soạt!
Gió cuốn mây dồn. Vòi rồng che khuất cả trời, hung hăng đánh xuống.
Rầm!
Biết bao phù lục xoay quanh thân Lục Khiêm ngay lập tức tan thành mây khói. Thân thể kim sắc của Lục Khiêm bại lộ trong phạm vi công kích của Bí Phong.
Soạt!
Khoảnh khắc thanh phong tiếp xúc với thân thể, làn da màu vàng sẫm lập tức bị xé rách, nguyên tấm da người bị cuồng phong đánh nát, cơ bắp và máu đều lộ ra. Đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa đã khiến Lục Khiêm hôn mê bất tỉnh.
“Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, đây là đạo cuối cùng rồi.”
Lục Khiêm rốt cuộc cũng không kêu lên, vẫn lẳng lặng ngồi tại chỗ như cũ, không nhúc nhích, tựa như khối đá.
Mặc cho mưa bay gió thổi, hắn vẫn sừng sững bất động. Nếu đã không chịu nổi đau đớn, vậy mặc kệ đi, thử tiếp nhận nó xem sao.
Một phen biểu hiện này của Lục Khiêm khiến hai người trốn trong bóng tối quan sát không nhịn được gật đầu.
“Tâm thế không tồi.” Phương Đồng đạo nhân khẽ gật đầu.
“Thật ra chúng ta cũng chẳng cần lo hắn không vượt qua độ kiếp được.”
Cổ Thương Thiên cũng rất tin tưởng Lục Khiêm.
Rất nhiều người có thực lực độ kiếp. Nhưng tâm thế lại không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận