Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trở về Thông U quan, gặp lại cố nhân(2)

【VIP】 Trở về Thông U quan, gặp lại cố nhân(2)
Sát khí mạnh mẽ này, phỏng chừng là Kiếm Sát đại thành, bước tiếp theo có lẽ sẽ ngưng tụ Kiếm Cương.
Kiếm Tu chính là Kiếm Khí bản mệnh. Giai đoạn Kiếm Sát tương đương với giai đoạn Dưỡng Thần trung kỳ ngưng sát.
“Ừ, Kiếm Khí bản mệnh Tiểu Băng Long của ta đã ngưng sát đại thành rồi.”
Hàn Băng Ly cũng chẳng có gì phải giấu giếm, đã là đạo hữu với nhau nhiều năm vậy rồi. Mọi người đều hiểu nhau đến tận gốc rễ, lừa gạt cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Chúc mừng chúc mừng, đạo hữu có thiên phú thật đấy, có thể xưng đệ nhất những người cùng đợt ở Thông U rồi.”
Cùng đến một đợt, nhưng Hàn Băng Ly đã đạt tới trình độ này rồi.
“Vậy sao?……” Đôi mắt Hàn Băng Ly nhấp nháy, như suy nghĩ gì đó.
“Đương nhiên, trừ hắn ra. Gia hỏa kia là quái vật, chúng ta kém hắn nhiều lắm.” Vu Từ cười khổ nói.
Năm đó từng gặp Lục Khiêm ở Thủy Nhãn một lần, không nghĩ tới Đạo đồng Ất bài năm ấy nay đã thành thiên tài đi trước bọn họ rất xa, nếu đem Hàn Băng Ly so sánh với Lục Khiêm thì vẫn thua kém không ít.
Lục Khiêm khiến bọn họ khiếp sợ cho tới nay vẫn không bì kịp. Tránh được việc bị Tĩnh Chủ đuổi giết, có thể gọi là thiên tài. Chỉ là nổi danh trong môn phái mà thôi.
Mấy ngày trước vừa liên tiếp giết chết ba gã đại chấp sự, mới là cuộc chiến thành danh của Lục Khiêm. Hai môn phái lớn nam bắc đều biết chuyện có người tên Lục Khiêm vừa giết ba đại chấp sự, đối mặt với cao nhân Đạo Cơ mà cũng có thể an toàn trốn thoát.
“Đúng vậy, quái vật……”
Hàn Băng Ly trầm tư, lần đầu tiên làm cộng sự của người này thực hiện nhiệm vụ, gã đã cảm thấy người này không hề đơn giản, chưa từng nghĩ rằng hắn lại trưởng thành đến tận trình độ này. Khiến trong gã trào dâng cảm xúc lạ thường. Đương nhiên chẳng phải thích hay ái mộ, chỉ là một loại tò mò mà thôi.
“Không biết hắn hiện giờ thế nào rồi, ta vẫn còn nợ hắn một khoản tiền đan dược.”
Vu Từ khẽ cười nói.
“Không biết nữa, với bản lĩnh của hắn, chỉ cần không tới gần sơn môn Thông U, hẳn sẽ chẳng ai bắt được hắn.”
Địa vị của hai người bọn họ trong môn phái cũng không tính là cao. Không biết Lục Khiêm đã trở thành Âm soái ở Minh Phủ. Rốt cuộc liên quan tới chuyện làm môn phái mất mặt, sẽ chẳng có chuyện tuyên dương cao cấp gì đâu.
“Hình như ta nghe thấy có người mắng ta là quái vật!!”
Không biết từ lúc nào, một làn sương đen đã bao trùm hai người bọn họ. Tiếng nam tử cười khẽ truyền ra từ lớp sương đen.
“Ai?”
Rầm!
Vu Từ phản ứng cực nhanh, Âm thần hóa thành Hàn Nha, mười trượng Âm hỏa chuẩn bị hạ xuống. Hàn Băng Ly cau mày, ngưng tụ một đạo Hàn Sương Kiếm khí sắc bén trong không trung.
“Đạo hữu chớ hoảng sợ, cố nhân gặp mặt, đừng rút đao chĩa về phía nhau chứ.”
Một nam tử áo đen bước ra khỏi màn sương. Thoạt nhìn nam tử tuổi cũng không lớn lắm, sắc mặt tái nhợt, mắt tựa hàn tinh, bên hông treo một chiếc túi màu vàng. Khóe miệng mang theo ý cười như có như không, nhìn hai người.
“Lục Khiêm! Sao lại là ngươi!”
Hai người trăm miệng một lời. Gặp lại cố nhân, phản ứng đầu tiên không phải ngạc nhiên mừng rỡ, mà là lo lắng. Bọn họ không cho rằng chỉ bằng chút giao tình trong quá khứ có thể khiến cho Lục Khiêm thả họ đi. Vu Từ trong lòng còn đang nghĩ tìm cơ hội gọi viện binh.
“Đừng sợ, ta nhận lệnh của chủ nhân Thiên Hà phủ, tới bàn giao công việc với Thông U Quan, trước đó ta đã thông báo qua rồi.”
Nói cũng khéo thật đấy. Dưới chân núi vừa vặn chẳng có ai, vì thế hắn liền lục soát thi thể Phương Tố, tìm thấy tín vật qua sông. Sau đó thì bắt gặp hai cố nhân tại cánh rừng này.
“Ngươi gia nhập Minh Phủ rồi?” Vu Từ kinh ngạc.
“Dĩ nhiên……”
“Đây chẳng phải là Âm soái Lục Khiêm sao?”
Còn chưa nói xong, một con Hàn Nha lớn hơn từ trên trời giáng xuống.
Hàn Nha đáp đất, trước mắt Lục Khiêm là lão oan gia Tĩnh Chủ Diệu Minh. Diệu Minh liên tục cười lạnh, một cỗ khí thế cường đại phóng về phía Lục Khiêm.
Khí thế không hề làm Lục Khiêm lùi bước, ngược lại khiến hai người bên cạnh lùi lại mấy bước. Lục Khiêm không chút yếu thế đối diện với lão, huyết khí như khói báo động, nhiễm đỏ phía chân trời.
“Âm soái? Chẳng lẽ Lục Khiêm đã thành cao nhân Đạo Cơ rồi sao?” Cả hai người Vu Từ và Hàn Băng Ly trong lòng chấn động.
Hai mươi ba năm đạt mốc Đạo Cơ, đây không còn là thiên tài nữa, mà hoàn toàn là yêu ma quỷ quái rồi.
“Can đảm đấy! Dám tự tiện xông vào Thông U Quan ta.” Diệu Minh không hề ra tay.
“Tĩnh Chủ sao có thể vô tình như thế, tại hạ nói thế nào thì cũng xuất thân từ Thông U Quan mà.” Lục Khiêm phớt lờ cười nói.
Gia hỏa này đuổi theo hắn nhiều năm như vậy, còn phá huỷ cả nguyên Hắc sơn. Lục Khiêm trong lòng nói, làm gì có chuyện không để ý chứ. Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ giết người này.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm lấy ngọc tỷ của đàn chủ ra, nói: “Theo lệnh của Thiên Hà phủ chủ, Luyện Binh Đàn chủ Lục Khiêm tới giao phó Đạo binh, gọi quản sự tới đây.”
Nhìn thấy ngọc ấn, sắc mặt Diệu Minh trở nên khó coi, lão gằn từng chữ nói: “Chuyện này phải bẩm báo với Quan chủ, đi với ta.”
Nội tâm Diệu Minh hận đến phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận