Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Non sông tươi đẹp, rời đi cố thổ(2)

【VIP】 Non sông tươi đẹp, rời đi cố thổ(2)
Lục Khiêm suy nghĩ, cuối cùng quyết định cho hai người một con đường sống.
Đầu tiên, hai bên cũng không có bao nhiêu xung đột lợi ích, thậm chí không có xâm hại lợi ích.
Hơn nữa còn ngược lại, là hắn chiếm không ít lợi.
Năm đó Lục Khiêm giết con của Thông U, hủy đi nữ nhân của hắn, đồng thời phản bội sư môn, chấp sự và điện chủ cũng giết không ít.
Thiên Hà thì càng thảm rồi.
Nếu không phải năm đó Lục Khiêm chặn ngang một cước, gia hỏa này đã sớm thống trị toàn bộ Nam Linh vực.
Cuối cùng không chỉ thất bại trong gang tấc, mà đạo thống còn bị cướp đi.
“Nhóm chúng ta nguyện ý.”
Thông U không cần suy nghĩ nói thẳng.
“Trung tâm đại địa? Nơi các hạ đi chính là thế giới trung tâm?”
Nội tâm Thiên Hà chấn động, không dám tin nói.
Thân là người vài ngàn năm trước đứng đầu một phái, đương nhiên biết rõ địa phương này có ý vị như thế nào.
Thậm chí Hoàng Tuyền đạo thống thu hoạch được, cũng có quan hệ với thế giới trung tâm.
Nghĩ tới đây, Thiên Hà nói bổ sung:
“Năm đó lão phu vì tìm kiếm thế giới trung tâm, nên trong lúc vô tình đã tiến vào một chỗ bí cảnh, thu hoạch được Hoàng Tuyền đạo thống ở đó.”
Lão và Lục Khiêm nhìn thấy cảnh tượng giống nhau như đúc.
Một cự nhân màu vàng đỉnh thiên lập địa, vĩnh hằng trấn áp Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều.
Chỉ có điều vận khí Lục Khiêm tốt hơn so với lão, thu hoạch được truyền thừa Diêm La Thiên Tử.
“Một chỗ bí cảnh. . .”
Lục Khiêm trầm tư một lát, rốt cục xác định được bí cảnh gia hỏa này nói tới chính là Đại Minh Hương.
Nói cách khác gia hỏa này đã từng đánh bậy đánh bạ tiến vào bí cảnh, đồng thời thu được truyền thừa của Đại Từ Tôn.
Cũng không phải là có con đường khác giống như tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Khiêm có chút thất vọng.
Chuyến này cũng không tính là lỗ vốn, ít nhất vẫn có một chút lợi ích.
“Các ngươi thì sao? Ở lại nơi này hay là đi với ta đến địa phương khác?”
Lục Khiêm nhìn về phía mấy người Giang Minh.
“Ta đi chung với ngươi.”
Giang Minh nói.
Hàn Tiêu trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.
Trên lưng hắn có quá nhiều gánh nặng. Di sản của sư phụ, Cửu Tiêu Đạo Minh vẫn đang chờ hắn kế thừa, hắn không thể tuỳ tiện rời đi.
“Như vậy đi, nếu như về sau ngươi có nắm chắc đột phá Chân Đan, vậy thì bóp nát cái lệnh bài này liên hệ ta.”
Không chỉ có những thứ này, mà Lục Khiêm còn để lại rất nhiều linh đan diệu dược, cái thiên địa này không có hạt giống dược tài, nếu về sau muốn đột phá Chân Đan, Lục Khiêm cũng có thể thông qua pháp trận tiếp dẫn hắn đến thế giới trung tâm độ kiếp.
Đây coi như là một điểm báo đáp đối với sư tôn.
“Đúng rồi, tại sao Xích Âm sư muội không đi cùng ngươi?”
Hàn Tiêu hỏi.
“Xích Âm và ta đã tách ra.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng nói.
Theo tu vi gia tăng, Lục Khiêm phát hiện năm đó Xích Âm cũng không đơn giản.
Căn cứ lời nói của Thu Quan, Xích Âm là người đẻ trứng và kết hợp với đạo khí tức bắt Xích Âm đi ngày đó, có lẽ thân thế của nàng có bí mật.
Hiện tại không có đầu mối, Lục Khiêm tin tưởng vững chắc về sau nhất định sẽ tìm tới.
“Có chỗ nào cần ta hỗ trợ cứ việc nói.”
Hàn Tiêu vỗ vỗ bả vai Lục Khiêm.
Mấy người trở về Cửu Tiêu thương thảo một phen, trên đời chỉ còn lại ba vị Chân Đan, đều lựa chọn cùng nhau rời đi với Lục Khiêm.
Giang Minh truyền vị trí cho Khúc Tố Anh, đây cũng là một người quen biết cũ.
Lục Khiêm, Đệ Nhất Vô Lượng và ba người Thông U một đường bay đến chỗ tiến vào trận pháp.
Đám người lơ lửng trên không trung, nhìn đại địa phía dưới không sót một cái gì.
Núi sông đẹp đẽ, sản vật to lớn. Cảnh sắc tuyệt đẹp đập vào mi mắt, làm nội tâm người ta thanh thản.
“Thiên hạ mất đi nhóm người gây tai vạ như chúng ta, hẳn là sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.”
Thông U cảm thán nói.
Hi vọng sau cùng của Yêu tộc mất đi, Thiên Hà và mình cũng sắp rời đi.
Hẳn là phương thiên địa này sẽ nghênh đón mấy ngàn năm nghỉ ngơi lấy lại sức.
“Lần sau trở về, có lẽ đã là ngàn năm sau.”
Lục Khiêm cười nói.
Chi phí duy trì trận pháp quá cao, cái thiên địa cằn cỗi này không đáng để trả giá cao như vậy. Hơn nữa Lục Khiêm cũng không muốn giày vò cố hương, nhân tộc Nam Linh vực đã đủ thảm rồi.
Thiên Hà không nói gì, yên lặng nhìn thoáng qua non sông tươi đẹp, sau đó ngồi xuống nắm một nắm cố thổ.
Giang Minh thấy thế lắc đầu cười một tiếng, cũng nắm một cái.
Soạt!
Đệ Nhất Vô Lượng lẩm bẩm chú ngữ, một quả cầu ánh sáng màu trắng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trận pháp truyền tống mở ra!
Trận pháp truyền tống mở ra. Thời điểm đám người sắp bước vào.
“Đúng rồi, đại nhân, U Minh sắp mở ra, nếu không đi trước tìm kiếm một phen?”
Bỗng nhiên Thông U nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Lục Khiêm nói.
“U Minh?”
Lục Khiêm suýt nữa quên mất gốc rạ này, hiện tại mới nhớ ra. Sáu mươi năm U Minh mới mở ra một lần. Lý Độ Thiên Ma Chi Thuật của Thông U cũng từ nơi này truyền đến. Nghe nói nơi này nối liền U Minh, cũng chính là nơi sau khi linh hồn chết đi tới mà mọi người thường nói. Từ truyền thừa trên người bọn họ nhìn lại, cho dù không phải là Hoàng Tuyền đạo thống, thì cũng là truyền thừa U Minh Vương khác lưu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận