Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đoạt đồ ăn trước miệng hổ

【VIP】 Đoạt đồ ăn trước miệng hổ
"Chính là chỗ này, đây chính là Âm Phủ trong lời nói của Đế Đô."
Ngoài cửa đồng truyền tới thanh âm ầm ỹ của mấy người.
Sau đó ba thân ảnh nhanh chóng rơi xuống, ba người này mặc quan phục màu đen, đầu đội mũ miện, mặt như bạch ngọc, tóc bạc mặt hồng.
Trang phục của ba người rất giống nhau, hoa văn trên y phục cổ lão mà trang nhã, như là một loại văn tự tượng hình. Loại văn tự nhân loại đã từ bỏ vài chục vạn năm này xuất hiện ở trên thân ba người, khiến cho người ta có loại cảm giác cổ nhân sống lại.
Một người chân đạp hỏa vân, làn da bạch ngọc có hoa văn hỏa diễm; người bên phải cưỡi hai con mãnh hổ, mỗi bên chân có một con; người thứ ba thì có vẻ bình thản không có gì lạ, bên hông treo hồ lô.
"Xích Tùng Tử, ngươi xác định không có nghe lầm chứ? Làm sao nơi này có thể là Âm Phủ?"
Người cưỡi hai con mãnh hổ có chút không tin tưởng, Thái Nhất Sở Địa chính là địa phương ngang bằng với Ân Khư vô số vạn năm trước, ngay cả Đế Đô cũng kiêng kỵ với Đông Hoàng Thái Nhất.
Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh càng là có sức mạnh sinh tử mà ngay cả Đế Đô cũng thèm nhỏ dãi, tại sao trước mặt chỉ còn lại một cái cửa nát.
"Ngươi cho ta là người điếc sao?"
Người đạp hỏa vân tỏ vẻ không thích, dường như có chút bất mãn với nghi vấn của đồng bạn mình.
Người treo hồ lô bên hông cũng không để ý tới hai người cãi vã, mà cẩn thận xem xét xung quanh.
"Cẩn thận một chút, khả năng có người đã từng đến đây."
Xung quanh có vết tích tranh đấu, từ trên dấu vết đến xem hẳn là mới xảy ra gần đây.
"Sẽ không, Đại Đế nói nơi này chỉ có mấy người biết."
Xích Tùng Tử nói.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn."
Ba người nói chuyện, khiến người phía sau cửa đồng nghe thấy rõ ràng.
Đám người Xích Tùng Tử là người Âm Khư ở phía bắc!
"Cổ nhân!"
Lục Khiêm nhẹ giọng nói ra, đồng thời hướng ánh mắt về phía Dương Tiêu ở bên cạnh.
Dương Tiêu gật đầu.
Vẻ mặt Lục Khiêm trở nên thận trọng hơn, không phải hắn sợ hãi hai người ngoài cửa này, mà là "Đế" trong lời nói của bọn hắn.
Đây chính là đại lão thượng cổ nổi danh cùng Thái Nhất, lẽ nào hắn thật sự còn sống sót.
Nếu như còn sống, sợ rằng ai cũng không làm gì được, cho dù là Hoàng Tuyền Thiên Tử cũng phải ngoan ngoãn cong đuôi chạy trốn.
Thế giới này có năm đại thế lực, Đông Phương Bồng Lai, Tây Phương Côn Lôn, Nam Phương Sở Địa, Phương Bắc Ân Khư, cùng với Trung Nguyên Ngũ Đế.
Chủ Thần mấy cái thế lực này cũng không khác nhau quá nhiều, người này không làm gì được người kia, bình thường sẽ ở địa bàn của mỗi người không quấy rầy lẫn nhau.
Nhưng vô số năm trước, Thái Nhất và Hạo Thiên Thiên Đế tranh cướp địa vị bá chủ, song phương chiến đấu trải rộng chư thiên vạn giới, quét ngang dòng sông thời gian từ cổ tới kim, cuối cùng cuốn toàn bộ mấy đại thế lực vào.
Căn cứ Lục Khiêm biết, trận đại chiến kia gần như làm Thiên Đạo tan vỡ, cũng là nguyên nhân khiến giới tu hành suy sụp đến nay.
Trước đây đại đạo chưa tan vỡ, giới tu hành luôn tiến về phía trước, càng về sau, thần thông và pháp thuật càng không ngừng được cũ sửa thành mới, người sau thành tựu hơn cổ nhân.
Sau khi đại đạo tan vỡ bầu không khí giới tu hành trở nên sùng cổ, càng vật cổ xưa càng tốt, ngược lại đồ vật người hiện đại tương đối kém.
Cũng không phải là bởi vì người hiện đại không biết đổi mới, mà là vì đại đạo tan vỡ, vị cách toàn bộ thế giới giảm xuống một đoạn dài, trở nên khó mà nắm giữ, cho nên mới xuất hiện tình huống một đời không bằng một đời.
"Đừng nói nhảm, đi vào lại nói."
Người treo hồ lô bên hông lên tiếng.
"Bành Tổ! Đừng tưởng rằng ngươi lớn tuổi là có thể nói chuyện lớn tiếng, lão tử không phải là thủ hạ của ngươi!"
Xích Tùng Tử biểu hiện phẫn nộ.
"Đại Đế cũng chỉ truyền cho ngươi vài đạo di mệnh, đã dám gọi nhịp cùng bổn tọa, nói cho ngươi biết, cho dù Đại Đế thức tỉnh, ta cũng đánh ngươi như thường!"
Rầm rầm!
Hồ lô bên hông Bành Tổ bay lên, xoay tròn trên không trung, miệng nút mở ra, trong phút chốc, thiên địa ảm đạm xuống, giống như ánh sáng đều bị cái hồ lô này hấp thụ vậy.
Một cỗ lực hút mạnh mẽ giống như thôn phệ toàn bộ phương thiên địa này.
Người cưỡi hổ thấy thế vội vã đứng giữa hai người.
"Ngừng! Trước tiên xử lý sự tình trước mắt đã có được hay không, có mâu thuẫn một lúc nữa sẽ giải quyết."
"Hỏa Vân, ta khuyên ngươi không nên quản chuyện vô bổ."
Tuy Bành Tổ nói như thế, nhưng vẫn thu hồi thần thông.
Xích Tùng Tử thấy thế cũng hừ lạnh một tiếng, không có cãi lại.
Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, cuối cùng vẫn là Hỏa Vân mở miệng trước, đề nghị tiến vào cửa đồng lấy được đồ vật rồi nói.
"Thời gian không đợi người, chúng ta lấy Thái Cực trước, sau đó lại đi tìm Thương Đế, gia hỏa này nắm giữ Ân Khư không hiểu chuyện, trước tiên để cho bọn họ hỗ trợ phục sinh Đế."
Trước khi bọn hắn tiến vào cửa đồng đã được Lục Khiêm đóng lại, muốn đi vào sẽ phải mở ra một lần nữa.
Theo cửa lớn chậm rãi mở ra, tay phải Lục Khiêm nhẹ nhàng vung lên, một đạo hắc quang bao phủ bọn hắn.
Từ lời nói của bọn họ hắn đã biết được một tin tức, đó chính là Đế vẫn chưa phục sinh, chuyện này làm cho Lục Khiêm yên tâm hơn rất nhiều.
Nói tới cái tên Bành Tổ này, Lục Khiêm lại biết một hai.
Bành Tổ được người ta ca tụng là biểu tượng của trường thọ, vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết dân gian, không nghĩ tới hôm nay lại có người này thật.
Chuyện Lục Khiêm không nghĩ tới chính là Bành Tổ lại là người Phương Bắc Ân Khư.
Nghe ý tứ của bọn họ, bây giờ vừa mới thức tỉnh không bao lâu, xem ra Hoàng Tuyền Thiên Tử nói không sai, thượng cổ thần linh đang phục sinh, cho nên có thể dự đoán là, tương lai sẽ có càng ngày càng nhiều người sống lại.
Thế nhưng những người này sẽ có phần suy yếu, tuy nhiên cảnh giới vẫn rất cao, đoán chừng là cao thủ Tạo Hóa cảnh.
"Muốn động thủ ư?"
Dương Tiêu truyền âm lại.
Lục Khiêm khẽ lắc đầu.
Hiện tại đồ vật đã tới tay, kế tiếp chính là thoát ly Hoàng Tuyền, Lục Khiêm nhất định phải bảo tồn thực lực, không cần tranh đấu vô vị.
Chờ bọn hắn tiến vào, liền lập tức đi ra ngoài.
Hắn tin tưởng năng lực của Dương Tiêu, trong cái thế giới đen như mực không cách nào sử dụng được lực lượng Động Đình thủy hệ, ra ngoài hẳn là có thể lợi dụng sức mạnh này chạy trốn.
Két két!
Cửa đồng chậm rãi mở ra, bóng người tiến vào.
"Chính là lúc này!"
Lục Khiêm quát lớn.
Vừa dứt lời, ba người thôi thúc pháp lực, hóa thành lưu quang, thân hình bại lộ ở ngoài hắc ám, nhanh chóng bay ra khỏi cửa đồng.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu bắt pháp quyết, bỗng nhiên trên đỉnh đầu đám người xuất hiện một dòng sông.
Ba người nhảy xuống nước.
"Lớn mật! ! !"
Lúc này đám người Bành Tổ mới phản ứng được, không ngờ bị người ta nhanh chân đến trước, hắn lập tức mở hồ lô ra.
Thiên địa biến sắc, nước sông sôi trào, dường như cũng bị hút vào trong hồ lô.
Đáng tiếc tốc độ của đám người Lục Khiêm còn nhanh hơn hắn, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
"Đuổi!"
Bành Tổ đã nhớ kỹ khí tức của Lục Khiêm, cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng phải chém hắn thành muôn mảnh, dám cầm đồ vật từ trên tay bọn họ.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận