Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Xương Binh giáo chủ(1)

【VIP】 Xương Binh giáo chủ(1)
Bảy vị Đạo Cơ chém giết lẫn nhau, từ trên trời đánh xuống mặt đất, thế lực nhất phẩm gần như toàn quân bị diệt.
Lục Khiêm đứng một bên quan sát chiến đấu, bỗng nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt nhìn tới.
Quay đầu nhìn lại, không ngờ là Thang Vu.
Ánh mắt người này mang theo vẻ đắc ý, dường như có âm mưu gì.
“Còn ai muốn khiêu chiến không?”
“Ta!”
Lục Khiêm đứng lên, chỉ vào đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ:
“Ta muốn khiêu chiến Định Long Xương Binh Giáo.”
Đám người xôn xao, đây là lần đầu tiên thấy khiêu chiến vượt cấp.
Già Lam ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể tin được nhìn Lục Khiêm.
Dạ Thi Sơn Vương nhướng mày, nói:
“Tam phẩm khiêu chiến nhất phẩm, trước phải khiêu chiến nhị phẩm, sau đó mới tới nhất phẩm.”
“Được, vậy ta khiêu chiến cả Thang Sơn nữa. Cả hai cùng một lúc.”
“Ngươi muốn một lần khiêu chiến cả hai thế lực sao?”
Sắc mặt Dạ Thi Sơn Vương có chút nghiêm túc, hiện tại hắn cảm thấy người này tới là quấy để rối.
Nếu như là thế lực nhất phẩm khác thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là, đây là một thế lực thấp kém tiếp cận tam phẩm.
Hơn nữa địa vị còn lung lay sắp đổ, trước kia Dạ Thi Sơn Vương nghĩ lần này bọn hắn mới là người rớt cấp, sau đó bị người khác nuốt hết. Không nghĩ tới người này lại tiên hạ thủ vi cường.
Đương nhiên, hắn cũng không xác định đến cùng người này có thực lực kia hay không.
“Ngươi là ai?”
Nghĩ tới đây, Dạ Thi Sơn Vương nhớ lại trong ấn tượng của mình không có người này.
“Tại hạ là Phong Đô.”
Lục Khiêm nói.
Rất nhiều người là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
Nhưng từ hôm nay về sau cái tên này sẽ được người Bắc Minh biết rõ.
“Ngươi nhất định muốn đồng thời khiêu chiến hai người bọn họ?”
Dạ Thi Sơn Vương xác nhận lần nữa.
“Mặc dù ngươi rất can đảm, thế nhưng vẫn nên khiêu chiến từng cái.”
Từ thấp đến cao, nhị phẩm rồi đến nhất phẩm.
Nếu không mỗi một thế lực cấp thấp đều muốn tìm vận may, khiêu chiến thế lực cấp cao, thắng thì tất cả đều vui vẻ, dù sao cũng chỉ là một cái mạng.
Từ trước tới nay giới tu hành chưa từng thiếu những người lấy mệnh ra cược như này.
“Đạo hữu, có phải có chút quá qua loa hay không, nếu không chúng ta lại trở về bàn bạc một chút?”
Già Lam đưa tay đụng đụng Lục Khiêm, trong mắt có vẻ lo lắng không che giấu được.
Không phải là nàng không tin Lục Khiêm, dù sao trong thời gian quen biết này, Già Lam cũng biết rõ Lục Khiêm không phải người bắn tên không có đích.
Chắc hẳn nội tâm có chỗ dựa vào, Già Lam tin tưởng Lục Khiêm có thể đánh được Thang Vu, chỉ có điều tùy tiện khiêu khích thế lực nhất phẩm, vẫn còn có chút mạo hiểm?
“Không sao.”
Lục Khiêm nói xong câu đó, ánh mắt tất cả mọi người cũng tập trung lại.
Có người lộ ra một tia trêu tức, coi Lục Khiêm là thằng hề đang nhảy nhót, cũng có người lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Người Định Long Xương Binh Giáo thì xoa tay, muốn cho tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một cái giáo huấn cả đời khó quên.
Còn Thang Vu thì là vẻ mặt kinh hoảng.
Hắn thật sự không đánh lại Lục Khiêm.
Vốn là muốn mượn người ở hậu trường đến dạy dỗ Lục Khiêm một trận, không nghĩ tới mình cũng sẽ phải ra tay.
Càng không nghĩ tới Lục Khiêm lại thông minh như thế, trước tiên vạch rõ mâu thuẫn.
Hiện tại hắn khởi xướng khiêu chiến, người khác không cách nào khiêu chiến hắn, nếu không chẳng phải là quần ẩu sao.
Lục Khiêm quay đầu nhìn về phía Thang Vu.
“Thang Vu, tại hạ đã khiêu chiến ngươi, vậy quy củ như nào ngươi đến định đi.”
Hắn lười nhác thương thảo phương thức, trực tiếp giao quyền lựa chọn cho đối thủ.
“Cái này là ngươi nói đó nhé, ta lựa chọn mười trận sáu thắng.”
Thang Vu quá đỗi vui mừng.
Đúng là Lục Khiêm rất mạnh, nhưng không đại biểu toàn bộ thực lực Già Lam Tự mạnh.
Vậy thì không bằng để những người phía dưới đối chiến với nhau, về sau chiến thắng vẫn là bọn hắn.
Dưới cái nhìn của mọi người, Thang Vu chọn mười người lên đài.
Thang Sơn có hai tổng cộng vị Đạo Cơ, một người khác là Đạo Cơ sơ kỳ.
Lần này người đi lên thực lực kém nhất cũng là Dưỡng Thần hậu kỳ, tùy tiện tìm một người đối phó Lục Khiêm là được rồi.
Đối mặt đám người khí thế hung hăng, Lục Khiêm mặt không đổi sắc, bước từng bước một vào trung tâm.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng bốn phía.
Kết quả chỉ có một mình Lục Khiêm đi lên đài.
“Ngươi đây là. . .”
Thang Vu nhìn về phía Dạ Thi Sơn Vương?
Thân ảnh Dạ Thi Sơn Vương nhẹ nhàng trôi nổi trong mây đen mông vô bờ.
Lúc này gã bay đến không trung, hai mắt sáng lên chăm chú nhìn đám người phía dưới.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ, Dạ Thi Sơn Vương khẽ gật đầu.
“Bắt đầu đi.”
Ầm ầm!
Thang Vu dẫn đầu làm khó dễ, hai tay lập tức ấn kết. Trong miệng phun ra một đạo sương mù màu xanh lá, mang theo mùi lưu huỳnh gay mũi.
Sương mù màu xanh lá phân hoá ra vô số quái vật hình thù kỳ quái.
Các đệ tử khác nhao nhao sử dụng ra thần thông cường đại nhất của bản thân.
Ầm ầm!
Bầu trời nổ vang, đại địa rung động.
Vô số sương mù tạo thành Kỳ Lân thú tản ra mùi lưu huỳnh gay mũi.
Toàn thân Kỳ Lân thú xanh biếc, trong mắt tỏa ra ánh lửa, miệng phun khí độc lưu huỳnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận