Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh

【VIP】 Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh
Rầm rầm!
Lục Khiêm xoay người rời đi, biến mất khỏi nơi đây, mặc kệ Minh Thần ở sau lưng xảy ra chuyện gì.
Sau khi bay mấy vạn dặm Lục Khiêm liền ẩn nấp đi, sợ bị thần thức của người khác phát hiện.
Thân hình chậm rãi hạ xuống một viên thiên thạch đang nhanh chóng bay qua.
Thổ địa dưới chân lạnh lẽo như sắt, vô cùng cứng rắn, có lẽ bên trong ẩn chứa bảo khoáng quý giá, Lục Khiêm cũng lười để ý những loại đồ này.
Hắn lấy ra một cái lệnh bài, lệnh bài này được chế tạo từ Xích Ngọc, hoa văn tinh xảo, lúc này lóe lên ánh sáng.
Dùng tâm thần cảm ứng lệnh bài, một đạo tin tức từ bên trong truyền tới.
Đây là một cái tọa độ, tọa độ nằm ở hướng đông bắc.
Lục Khiêm ngẩng đầu lên, đây là một mảnh tinh vân rộng lớn, hình dạng khá giống một con hổ muốn cắn người.
Địa điểm Dương Tiêu cho hắn nằm ở cẳng tay phải lão hổ.
Nơi này cách hắn rất xa.
Phải biết ánh sáng không trực tiếp truyền đi trong hư không vô ngần, khả năng mảnh tinh vân này đã diệt vong từ mấy chục vạn năm trước, bây giờ thấy được chỉ là hình ảnh còn sót lại.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên bay qua.
Lục Khiêm phi hành trong không ngần trong hư không, rất nhanh đã đi tới nơi cần đến, một viên tinh thần màu đen.
Đây là một viên chủ tinh to lớn, nhật nguyệt quay xung quanh tinh cầu thành chu kỳ, không ngừng qua lại.
Thân hình Lục Khiêm lóe lên, biến mất ở tại chỗ, đi về phía tinh cầu.
Vừa mới bay vào tầng khí quyển, băng hàn lạnh thấu xương kéo tới, giống như ngay cả thần hồn cũng đều đóng băng.
Lục Khiêm ngừng lại trên không trung, không có tiếp tục rơi xuống đất.
Phía trước chảy xuôi một dòng sông.
Nước sông đen nhánh, sương mù bao phủ.
Mặt sông rộng ngàn dặm, dài không nhìn thấy phần cuối.
Đứng ở trên không cao vạn trượng, nhìn xuống đại địa phía dưới.
Con sông này trải rộng cả cái tinh cầu, giống như là mãng xà cuốn lấy thạch đầu.
Nước sông chảy xiết, hàn khí phát tán ra đủ để đông cứng tất cả sự vật.
Nhìn kỹ, còn có thể thấy trong nước sông lơ lửng một loại trứng màu đen.
Loại trứng màu đen này lớn cỡ một người, nửa trong suốt, có thể lờ mờ thấy được thi thể tái nhợt trong đó.
Nam nữ già trẻ đều có, mỗi người đều đang nhắm mắt, mặc dù sắc mặt trắng xanh, nhưng thân thể lại hoàn hảo không chút tổn hại, ngoại trừ hơi quỷ dị một chút ra, còn lại giống như đang ngủ thiếp đi.
Khắp nơi trên dòng sông lơ lửng loại trứng kỳ quái này, số lượng ít nhất cũng có vài tỷ cái, khiến người xem tê cả da đầu.
Người lạ thường là yêu, những người này tuyệt đối không phải người bình thường, một khi tỉnh lại, sợ là ngay cả mình cũng không chịu nổi.
Cũng không biết vì sao Dương Tiêu chọn nơi này.
Thời điểm hắn đang suy nghĩ, hai đạo quang mang vạch phá hư không, vững vàng ngừng ở trước mặt Lục Khiêm.
Trước mặt là một nam một nữ, hình dạng trẻ tuổi, tay nắm tay, là một đôi phu thê.
Hóa ra là Dương Tiêu và Ngọc Sanh.
"Ngươi nên cẩn thận, phía dưới là vạn năm Âm Thi, nếu như đánh thức bọn hắn, hôm nay chúng ta sẽ phải viết di chúc ở đây."
Dương Tiêu nói ra, dường như hắn hiểu rất rõ với chuyện nơi đây.
Lục Khiêm không khỏi nói ra nghi ngờ của mình:
"Trước đây ngươi đã tới nơi này?"
"Đương nhiên! Không chỉ có tới, mà chúng ta chính là từ nơi này đi ra."
Dương Tiêu nói ra một cái bí mật kinh thiên.
Hóa ra Dương Tiêu cũng không phải là người Vũ Thần Tộc, mà là người Thái Nhất Giới đi ra.
Năm đó bởi vì Chủ Thần chiến bại, bất đắc dĩ phải thoát ra ngoại giới mai danh ẩn tích, bây giờ thượng cổ phế tích xuất hiện lần nữa, bọn hắn cũng phải quay về tìm tòi hư thực, nhìn xem cố nhân năm đó còn ở đó hay không, nếu như ở đây sẽ cứu bọn hắn ra.
Nếu như một người cũng không có, vậy bọn hắn cũng có thể kế thừa truyền thừa của Thái Nhất giới.
"Vậy ngươi bảo ta tới đây là để giúp các ngươi?"
Lục Khiêm là người không thấy thỏ không thả chim ưng, cho dù bọn họ là bạn tri kỉ của mình.
Đương nhiên, trừ khi thêm tiền.
"Ta biết ý của ngươi."
Dương Tiêu đã đoán định liệu trước, nên đã sớm chuẩn bị:
"Ta biết vị trí truyền thừa của Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh."
"Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh?"
"Tư Mệnh là thần linh quản lý sinh linh sau khi chết ở Sở Địa, ta cảm thấy ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú."
Dương Tiêu là người quen cũ của Lục Khiêm, biết Lục Khiêm vì thoát khỏi Hoàng Tuyền Thiên Tử mà làm rất nhiều, nên gọi Lục Khiêm đến đây cũng là cho hắn một cái cơ duyên.
"Thì ra là như vậy ..."
Nghe đến đó, nội tâm Lục Khiêm nhất thời có một ý tưởng.
Thoát khỏi Hoàng Tuyền nhất định phải trả một cái giá vô cùng lớn, bị người đuổi giết chỉ là một cái trong đó, mấu chốt chính là có thể sẽ dẫn đến nguyên khí đại thương, căn cơ bị hao tổn.
Nghe thấy Sở Địa còn có thứ này, Lục Khiêm lập tức ném đi ý nghĩ lúc trước, so với hắn chật vật thoát đi, còn không bằng bắt đầu từ số không, cướp đoạt quyền binh U Minh Địa Phủ.
Khả năng Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh chỉ ngang Hoàng Tuyền, nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.
Lục Khiêm suy tư, trong lòng lóe lên vô số ý nghĩ, sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
"Được."
Ba người chấp nhận điều kiện trao đổi, yêu cầu của Dương Tiêu rất đơn giản, đó chính là để Lục Khiêm quét sạch vạn năm Âm Thi trong con sông này.
"Nhiều như vậy làm sao ta có thể quét sạch được."
Lục Khiêm cười khổ nói.
Đây căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
"Thật ra đám vạn năm Âm Thi do âm khí tụ tập mà thành, chỉ cần dùng Phong Đô Sơn của ngươi hóa giải, Âm Thi sẽ biến mất."
Chỉ có Lục Khiêm mới có năng lực này, nếu Dương Tiêu muốn tiêu trừ hết vạn năm Âm Thi, chỉ có thể thông qua thủ đoạn bạo lực giải quyết, nhưng bạo lực khó tránh khỏi làm Âm Thi tỉnh lại, đến lúc đó sẽ có phiền toái lớn hơn nữa.
Cho nên Dương Tiêu mới nghĩ đến mượn trợ giúp của Lục Khiêm.
"Chuyện này thì ta lại có biện pháp."
Nghe Dương Tiêu nói vậy, Lục Khiêm hoàn toàn tự tin, dù sao cũng là nghề của hắn, nếu như chỉ tiêu trừ âm khí, vậy thì quá đơn giản.
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, một tiếng nổ ầm ầm vang vang vọng chân trời.
Núi cao nguy nga xuất hiện trên bầu trời, núi cao tổng cộng chia làm mười tầng, mỗi một tầng đều là địa ngục tàn khốc âm lãnh, vô số quỷ thần khóc thét, oán khí ngập trời.
Răng rắc răng rắc!
Đám trứng màu đen bên trong dòng sông phía dưới bắt đầu nứt ra, mí mắt người bên trong giật giật, dường như sắp thức tỉnh.
Ngọc Sanh có chút bận tâm nhìn thi thể phía dưới, Dương Tiêu xua tay ý bảo không cần để ý, hắn tin tưởng năng lực của Lục Khiêm.
Thi thể sắp phá xác mà ra, oán khí đen nhánh hình thành mây đen nồng đậm trên bầu trời.
Đúng lúc này, một đoàn hỏa diễm chập chờn đỏ tươi từ trên bầu trời rơi xuống.
Hỏa diễm rơi xuống trên người một bộ thi thể, nhất thời đốt nó thành tro bụi, hỏa diễm nhanh chóng lan tràn giống như dịch bệnh, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ mặt sông, nước sông cũng không cách nào dập tắt hỏa diễm.
Không tới một khắc, cả cái tinh cầu bị đại hỏa bao trùm.
"Chuyện này..."
Đồng tử Dương Tiêu co rụt lại, mặt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
Hắn biết Lục Khiêm rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới lại trưởng thành tới mức này.
"Đây là hỏa diễm gì?"
Đưới ánh sáng đỏ bừng, ánh mắt Dương Tiêu nghi ngờ không thôi.
"Hồng Liên Nghiệp Hỏa!"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận