Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ngọc Tỷ truyền tống, tân thế giới(1)

【VIP】 Ngọc Tỷ truyền tống, tân thế giới(1)
 “Mọi người của Trảm Kiếp nghe lệnh, đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực chiến đấu chống lại Yêu tộc.”
 Giang Minh bạch y tung bay, tóc dài thổi tán loạn, cả người giống như Trích Tiên hạ phàm. Khí chất cao hơn Kiếm Chủ lão đầu không biết bao nhiêu lần.
 Tất cả mọi người trong Trảm Kiếp Bảo Uyển dừng một chút, cuối cùng ôm quyền nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của Kiếm Chủ.”
 Mặc kệ hắn là là Giang Minh hay là Cửu Kiếp, dù sao đều là người một nhà.
 Một thế giới khác.
 Một đội ngũ đang đứng trên một vùng đất hoang vu rộng lớn. Nhìn thấy di tích cổ kính phía trước và đường vân pháp trận bị bao phủ bởi lớp bụi đất thật dày, Mai Khê hưng phấn lấy đào phù ra.
 “Phong Đô tiên trưởng, ta đã tìm thấy trận pháp.”
Một vùng đất hoang rộng lớn. Mặt đất xám xịt, bầu trời đầy sương mù. Thỉnh thoảng một cơn gió lạnh thổi tới, thổi tung bãi cát vàng hoang vắng. Một nhóm người đang ở trên vùng đất hoang chim không thèm ỉa, lang thang trong khoảng nửa tháng.
Đứng đầu là một nam tử mặc hoa phục, khuôn mặt non nớt, khí chất sắc bén như kiếm. Sau lưng có hơn hai mươi hộ vệ mặc giáp và hai con chó săn màu đen.
 Cục diện rối rắm do Mão Sơn pháp đàn để lại gần như đã được giải quyết. Nhân khẩu của Mai Sơn thành khoảng một trăm ngàn người. Sau sự tàn phá của Linh Chi thú về cơ bản chỉ còn lại ba mươi đến bốn mươi ngàn người.
 Tất cả các thành viên của Mão Sơn đã chết, các thế lực quy mô lớn còn lại gần như bị phân tán. Cho nên Mai Khê mới kiểm soát thành trì này dễ dàng như vậy. Hiện vẫn chưa rõ tung tích của Linh Chi thú, dưới sự sống chết mù mịt, Mai Khê trở thành thành chủ cũng chính là điều mà mọi người đều mong đợi.
 Lúc này, phía trước xuất hiện di tích. Đổ nát thê lương, bị bao phủ bởi lớp cát vàng, là những đường vân cổ kính giăng khắp nơi.
 “Tiên trưởng, ta tìm được trận pháp rồi.” Mai Khê hưng phấn nói.
 Nếu như đoán không nhầm, nơi này hẳn là pháp trận. Lúc này phía trên đào phù có một bóng người bay ra. Người này chính là phân thần của Lục Khiêm.
 Lục Khiêm ở một thế giới khác cũng nhận được tin tức.
 “Lấy tro bụi ra, xem còn có dùng được hay không.” Lục Khiêm chỉ huy đám người.
 Hẳn là có thể sử dụng, nhìn ở phía ngoài chỉ là có một lớp tro bụi rơi xuống.
 Trên cơ bản ngàn năm không người đến, tổng thể hẳn không có thiệt hại gì. Mặc dù có nhiều biến chất, cũng không cản trở tác dụng truyền tống.
 Chỉ cần pháp trận bên phía Bồng Lai tốt, hẳn là bên này có thể mở ra. Hai pháp trận, truyền tống hai chiều, đều chỉ cần một bộ năng lượng là đủ.
 Có một số pháp trận chỉ có thể mở một lần. Bây giờ chỉ cần tìm được cách mở pháp trận là có thể mở được pháp trận.
 Nam Linh vực.
 Ầm!
 Lại là mấy đạo Thẩm Phán Thần quang rơi xuống.
 Quang mang chiếu vào trên người Giao Long đạo chủ, để lại những vết cắt mờ trên vảy rồng.
 Đạo hạnh của Lục Khiêm dù sao cũng hơi kém, không thể phát huy được sức mạnh mà pháp bảo vốn có. Tuy nhiên, có thêm Vạn Long Ngọc Tỷ, về cơ bản cũng có sức chiến đấu của cảnh giới Hư Đan.
 Ầm! Cửu Đầu Xà do Cửu Thanh Kiếm Hoàn hoá thân thành giống như sống lại, mỗi một chỗ đi qua điều để lại một cái hố thật sâu trên mặt đất.
 “Hừ, Tương Liễu, không ngờ ngươi lại có kỹ năng này.” Giao Long đạo chủ cười lạnh nói.
 Vốn cho rằng có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không ngờ lại rơi vào sự vây công của đối phương.
 Những người khác cũng đang chiến đấu với Yêu tộc bên dưới. Mấy người Xích Âm cũng được Lục Khiêm phóng ra.
 Giờ phút này, cho dù là những thế lực bình thường có nhiều mâu thuẫn cũng có sự đoàn kết xưa nay chưa từng có.
 Người và Yêu tộc có huyết hải thâm thù, hoàn toàn không có khả năng hòa giải.
 Tam Tai Cửu Nạn của Kim Bằng đạo chủ, Tượng Thần chi quyền của Bạch Tượng liên tục thu hoạch sinh mạng của cao thủ Nhân tộc.
 Ầm ầm...
 Mặt đất chấn động ngày càng dữ dội, toàn bộ ngọn núi sụp đổ, khe núi kéo dài hàng vạn dặm. Nam Linh vực không có ngọn núi nào vượt qua một trăm trượng. Nham thạch phun trào và sóng thần quét qua. Diện tích đất liền tiếp tục giảm dần, chìm dần xuống biển.
 Đây chỉ là những vẻ bề ngoài. Điều thực sự đáng sợ là Địa Khí biến mất.
Một khi Địa Khí biến mất, đại địa cũng liền biến thành một mảnh tử địa, các loài sinh vật sẽ bị tuyệt chủng, không còn sự sống.
 Không ai trong số những người này quan tâm. Yêu tộc là đã có đường lui. Mà Lục Khiêm bên này là có thể đình chỉ pháp trận.
 Những người duy nhất phải chịu khổ là những sinh linh bình thường. Đối mặt với thiên tai, họ chỉ có thể chết trong tuyệt vọng. Cho dù kêu rên, quỳ xuống, chửi mắng, cũng sẽ không có vị cứu thế nào tồn tại trong cõi U Minh.
 Cũng không phải là cao thủ của Nhân tộc lạnh lùng. Bọn họ biết rõ nếu Yêu tộc không bị xóa sổ hoàn toàn thì loài người cũng sẽ bị xóa sổ.
 So ra thì hao tổn một chút nhân lực cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận