Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Quay về Thiên Cực thành, Cổ Điêu khiêu khích(2)

【VIP】 Quay về Thiên Cực thành, Cổ Điêu khiêu khích(2)
Bắc Âm Phong Đô Sơn.
Lục Khiêm ngồi xếp bằng, nín hơi ngưng thần. Trong mười năm qua gần như đã tu luyện pháp bảo tới tình trạng max cấp. Cũng chính là bảo cấm lục trọng. Nhân Hoàng kiếm, Vạn Long Ngọc Tỷ, Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều đến lúc đó như thế. Cái trước mỗi cái bảo cấm cũng khác nhau, hai cái sau là một loại phương thức bảo cấm trực tiếp chồng lên nhau. Làm như vậy sẽ làm pháp bảo càng thêm sở trường một hạng nào đó. Ví dụ như bảo cấm Vong Tình (Mê Hồn) của Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều, bây giờ uống một giọt, là có thể làm cho người ta quên mất kiếp trước kiếp này. Đồng thời Mê Hồn canh còn có thể gột rửa thần hồn và vết bẩn của nhục thân. Lại vượt qua một lần Thiên Kiếp, là có thể thay đổi hình dạng, hình thành pháp bảo huyễn hình.
Ầm ầm!
Ngoại giới thiên lôi cuồn cuộn. Không biết rõ còn tưởng rằng xảy ra việc lớn gì. Những năm này thời tiết luôn như vậy, nghe nói là địa khí phun trào. Một số cao thủ đã tìm kiếm nhiều lần, nhưng không thể tìm ra lý do. Lục Khiêm cho rằng có thể là triều tịch. Ngôi sao chính khác với các ngôi sao khác. Các ngôi sao khác quay quanh mặt trời, trong khi ngôi sao chính lại được mặt trời xoay quanh, còn mình thì đứng yên. Cách mỗi một chu kỳ nhất định, đều sẽ bởi vì lực hút của tinh thần có vấn đề, gây nên một chút náo động.
Xoạt!
Lúc này, bên ngoài đại diện có một làn khói đen bay tới. Trong khói đen là một nữ tử tóc trắng xinh đẹp. Đây là Yêu Nguyệt.
“Bẩm đại nhân, lại bắt được một thám tử của Thiên Đạo lâu.”
“Moi được tình báo gì không?” Lục Khiêm không ngạc nhiên chút nào. Mấy tháng gần đây, động tác của đám người này càng ngày càng thường xuyên.
“Bọn họ nói lão gia đã biến thành mục tiêu của phòng chữ Thiên, xếp thứ mười lăm.”
“Thiên Tử hào? Đây là thứ hạng gì?”
“Ất Giáp Địa Thiên của bọn họ từ thấp đến cao, tương ứng với các đẳng cấp quan trọng khác nhau. Đẳng cấp càng cao, đẳng cấp của cao thủ phái tới càng cao.”
Phòng chữ Thiên thuộc về phụ trách giết người cấp cao nhất, bình thường là Lâu chủ phó lâu chủ, hoặc là Đường chủ mỗi đường. Ví dụ như đường chủ của Ẩn Sát đường, Chú Sát đường v.v..
“Thật sao? Chú Sát?” Lục Khiêm hơi tò mò với điều này, cái gọi là Chú Sát, không phải là thật sự có một loại chú thuật nào đó, dùng một loại lực lượng không biết tên giết chết mình.
“Ta cũng không rõ, nghe nói Thiên Đạo lâu chủ chính là cao thủ am hiểu đạo này, lão gia cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi.”
Đã nói như vậy, Lục Khiêm cũng để mắt đến nó. Cái thế giới kỳ kỳ quái quái này pháp thuật nhiều vô số kể. Hắn chẳng qua chỉ mới Lôi Kiếp, cũng không phải cao thủ hàng đầu, quá mức cuồng vọng tự đại, cái gì cũng không để vào mắt, ngày sau nhất định lật xe.
“Ngươi đi về trước đi, hai người các ngươi ngày mai dẹp hết mọi chuyện và cùng ta đến Đại Minh Hương.”
Lục Khiêm nhìn về phía Yêu Nguyệt.
Ngày hôm sau.
Thiên Trung thành. Mấy đạo độn quang bay tới nơi đây. Đại khái hơn ba mươi người. Những người này toàn bộ đều là cao thủ Đan Kiếp trở lên, ngoại trừ những người có chức vụ quan trọng thì hầu như tất cả đều đến đây.
Lục Khiêm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện người quen biết cũ cũng không ít, còn có một số khuôn mặt mới. Trong một trăm năm qua, không chỉ có công lực của mình tiến bộ nhanh chóng, cũng có người bước vào hàng ngũ trung và thượng cấp Đan Kiếp. Những người này nhìn thấy Lục Khiêm tự nhiên là cung kính hành lễ, ai không biết rõ đây là Linh quân thứ sáu.
Lục Khiêm lễ phép gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Huyền Lão Hắc Đế.
“Bái kiến cung chủ.”
“Ừm, khí sắc không tệ.” Huyền Lão Hắc Đế đánh giá Lục Khiêm một cái. Vài thập niên trước, gã và Lục Khiêm lại đi một chuyến đến Kỳ Luân quốc, đáng tiếc nơi đó đã hoàn toàn biến thành Hoang tinh, không có bất kỳ giá trị gì.
“Đa tạ cung chủ.” Lục Khiêm khách khí nói.
Năm đại Linh quân đã tập hợp đủ, cách đó không xa còn có tu sĩ Nguyên Thần của Câu Ly vương triều nhìn chằm chằm canh chừng. Đám người lơ đễnh, Đại Minh Hương này sớm đã bị đám người biết rõ.
Huyền Lão Hắc Đế xé mở không gian, gã từ bên cạnh quan sát, đám người lần lượt nhảy vào trong đó, đợi mọi người tiến vào, mình vào một khe hở trên không khác. Điều này khiến những người âm thầm theo dõi rất thất vọng. Vẫn không tìm thấy tọa độ của Đại Minh Hương.
Huyền Lão Hắc Đế nhắm mắt lại, thần niệm buông ra, lan tràn ra từng tấc đất xung quanh. Sau khi tiến vào Động Chân, phạm vi của thần niệm đã mở rộng ra rất nhiều.
“Lần này hẳn là có thể triệt để lấy được truyền thừa của Đại Từ Tôn.”
Tìm tòi vạn năm, Huyền Lão Hắc Đế cũng không phải là không thu hoạch được gì, không ai hiểu rõ Đại Minh Hương hơn gã. Chỉ là bị kẹt lại ở cửa ải cuối cùng. Bây giờ thực lực tăng nhiều, là thời điểm nắm lấy truyền thừa mấu chốt nhất này.
“A? Còn có thứ này.”
Lông mày Huyền Lão Hắc Đế nhíu lại, đột nhiên phát hiện một thứ tốt. Năng lượng của thứ này vô cùng thuần khiết, hơn xa phần lớn bảo vật. Hoàng Tuyền chi khí tinh khiết như thế, chẳng lẽ có quan hệ với Đại Từ Tôn? Nghĩ tới đây, Huyền Lão Hắc Đế lập tức bay tới nơi có đồ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận