Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Lấy máu Yêu tộc, tế linh hồn Nhân tộc(2)

【VIP】 Lấy máu Yêu tộc, tế linh hồn Nhân tộc(2)
Bà đang đánh cược, cược Nhân Hoàng kiếm có điều kiện hạn chế rất lớn. Đánh cược tiến triển tu vi của Phong Đô cũng không nhanh như trong tưởng tượng. Dù sao vài thập niên trước mới Hư Đan, không thể vượt qua Lục Chuyển cùng một lúc. Khả năng duy nhất là người này dùng bí pháp gì.
Nghe được suy đoán của Hồ mẫu, La Chân trầm ngâm một lát, nặng nề gật đầu, nói: “Ta, ta sẽ hạ Tắc Hạ học cung.” 
Phong Đô trở về, lòng người nổi lên. Nắm giữ mấu chốt của Tề quốc là Tắc Hạ học cung. Trước đó, nhất định phải có một cuộc thanh trừng lớn. Nếu không, những người này sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của Lục Khiêm.
Việc này không nên chậm trễ, La Chân lập tức mang theo chúng yêu xuất phát. Mới vừa đến Tắc Hạ học cung, bên trong trống rỗng, vẫn còn những xác chết nóng hổi trên mặt đất. 
“Thái tử, hình như bọn họ đã bỏ chạy.” 
Núi rừng phía xa. Ba người Tiêu Phàm mang theo hơn ngàn đệ tử Tắc Hạ học cung phi nước đại.
“Ha ha, tự do.” Đám người hoan hô. Đây là phần tử kiên định với đế đảng. Bọn người Tiêu Phàm mất tích, Lục Khiêm bị giam lỏng, mấy năm này là thời gian khó khăn nhất của bọn họ. Hôm nay có thể thoát khỏi khó khăn, thật là hạnh phúc. 
“Tiêu đại ca, nhóm chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm Già Lam Tế Tửu.”
Ngày đó chính là Già Lam cứu ba người Tiêu Phàm.
“Già Lam Tế Tửu nói, ngày mai Đại Tế Tửu sắp xuất hiện cửa ải, Tắc Hạ học cung chúng ta rốt cục chấm dứt.”
“Cái gì mà Đại Tế Tửu, hiện tại là Phong Đô Đại Đế, phương diện cấp bậc lễ nghĩa cần phải chú ý.” Lâm Viêm cười nói.
Đám người trốn ở núi sâu rừng già vài chục năm, đợi đến khi Lục Khiêm gọi đến. Trước kia đối với Lục Khiêm còn có một chút ý kiến. Hiện tại xem ra, tất cả đều là nằm gai nếm mật. Đáng giá bọn họ nhẫn nhục nhiều năm như vậy. Đám người trở lại thâm sơn, gặp mặt đám người Già Lam. Hai bên cố nhân gần hai mươi năm trùng phùng, lại là một trận thổn thức. 
Tề quốc bên này còn có một chút trật tự. Càn quốc đã mất đi Càn Hoàng uy áp một nước, trong nháy mắt đất sụp núi sập. Khâm Thiên Giám giải thể, mỗi người trở về môn phái riêng của mình. Các môn phái tranh đoạt địa bàn lẫn nhau, đánh túi bụi. Bách tính phản loạn không ngớt. Còn loạn hơn so với trước kia. 
Người của Thanh Hư môn vẫn còn bàng hoàng, Thái Vi Tử nghĩ không ra lão tổ tông lại bị một người trẻ tuổi giết. Đã đến tình trạng này, lão cũng không có tâm trạng để ý đến, đành phải tuyên bố đóng chặt sơn môn, co đầu rút cổ bên trong Tiểu Động Thiên. Dựa vào pháp trận bên trong môn phái, nên có thể ngăn cản binh phong của Phong Đô. 
Ngày hôm sau, hoàng cung Đại Tề.
Một đám mây đen lững lờ trôi trên bầu trời. Hàng ngàn người đứng trên mây đen. Đứng đầu là một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp. Nữ tử khí chất xinh đẹp, môi đỏ như máu, dáng người có lồi có lõm. Đứng phía sau là một nữ tử khí chất như tiên tuyệt đẹp.
Hai người này chính là Già Lam và Tiểu Thanh. Lần trước Lục Khiêm bị giam lỏng. Các nàng dựa theo mệnh lệnh của Lục Khiêm lẻn ra ngoài, mang theo những người ủng hộ Lục Khiêm giấu ở bên trong núi sâu rừng già. 
“Rốt cuộc cũng trở về.” Già Lam thật sâu hít một hơi.
Nhìn Tắc Hạ học cung cách đó không xa, trong mắt lóe lên một tia hồi tưởng. Bên dưới, Yêu tộc chúng yêu cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này. Nhao nhao cưỡi mây lên cao. Mây đen cùng huyết vân đối lập. Một nam tử mặc áo trắng, khí chất tiêu sái đứng trong vòng vây của đám người Yêu tộc, trông rất cao quý.
“Các ngươi còn dám tới?” La Chân cười lạnh nói.
Những người này tu vi cao nhất cũng chỉ có Đạo Cơ hậu kỳ. Bản thân lần này chuyển thế, tu vi cũng đã là Tam Chuyển Hư Đan. Đơn giản không biết sống chết.
“Tại sao lại không thể tới? Đây hình như là địa bàn của Nhân tộc chúng ta mà.” Già Lam không có chút sợ hãi nào, chế giễu lại.
“Lôi xuống.” La Chân ra lệnh một tiếng.
Soạt!
Bầu trời tối sầm lại. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con Kim Mao Khổng Tước. Cánh giương quá lớn, che khuất mặt trời. Kim Mao Khổng Tước yêu khí tận trời, mang theo khí thế rung động lòng người, từ không trung đáp xuống.
“Chết đi!”
Khổng Tước cánh khẽ vỗ, mấy đạo hoàng quang rơi xuống từ trên hư không. Đây là Dương Cương Thần quang, một khi đánh vào cơ thể con người, thì nhân thể đạo hạnh, pháp lực, nhục thân toàn bộ tan rã. Người này vẫn là một tên Yêu tộc Đại Quân, tộc trưởng của Kim Khổng Tước nhất tộc. Chỉ là một Yêu Đô này là có thể tiêu diệt toàn bộ đám người Tắc Hạ học cung. 
Lục Khiêm cũng không biết tránh đi nơi nào, La Chân trong lòng nắm chắc mười phần.
“Ừm?”
Đang nghĩ ngợi thì trời lại sáng, ánh nắng mang theo hạt mưa rơi xuống.
La Chân vô ý thức sờ sờ gương mặt, vậy mà đầy tay đều là máu.
“Cái này. . .”
Chỉ thấy, Kim Khổng Tước chẳng biết từ lúc nào bị người chém thành hai khúc, bầu trời đều là huyết vụ, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Trước mặt là một đạo sĩ mặc áo bào đen. Người này trên đầu đội khăn, đôi mắt như sơn mài, khóe miệng mang theo ý cười. Một thanh thần kiếm hai màu đen trắng bay lơ lửng sau lưng.
“Ngươi chính là La Chân?” Lục Khiêm nghĩ nghĩ, nói: “Bắt đầu với ngươi trước đi.”
Xoạt!
Cũng không có nói nhảm nhiều, một kiếm vung ra. 
“Muốn chết!” La Chân hiện nguyên hình thành Hắc Long chín đầu. Thân hình cao ngàn trượng, giương nanh múa vuốt, gầm thét xông lên.
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận