Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Bạch Cốt Phượng Hoàng

【VIP】 Bạch Cốt Phượng Hoàng
Trường Nhạc cung.
Lục Khiêm uống Hồng Trà, suy nghĩ về con đường tiếp theo. Vừa rồi, Long Chủ tiết lộ với hắn một tin tức quan trọng, Lục Khiêm có thể buông tay buông chân làm việc của mình, trong vòng mấy chục năm sau hắn cũng sẽ không đối mặt với thế lực chính của Ngọc Kinh sơn. Bởi vì lão gia hoả Trung Nguyên Tử Quân này lại phát hiện ra một tinh thần. Mà lại là một chủ tinh, tài nguyên vô cùng phong phú. Mấy chục năm gần đây, thậm chí mấy trăm năm, có thể cũng sẽ không đối mặt với sự vây quét toàn lực của Ngọc Kinh sơn.
“Nhưng một khi để bọn họ ra tay, ngươi chỉ sợ trốn không thoát."
Một chủ tinh chứa tổng cộng vô số tài nguyên xung quanh nó. Một khi chiếm được nó, Trung Nguyên Tử Quân rất có thể đột phá đến cảnh giới càng cao hơn. Đến lúc đó, dù là Lục Khiêm chạy đến chân trời góc biển, chỉ sợ cũng không trốn thoát khỏi ma trảo của đối phương.
Sau khi trở về, Lục Khiêm cảm thấy mình lâm vào tử cục. Một bên là cường địch nhìn chằm chằm, một bên khác là tương lai nguy hiểm. Cảnh giới Động Chân này, phảng phất giống như là củ khoai nóng bỏng tay. Nếu như đột phá đến Động Chân, như vậy hắn cũng không cần lo lắng Ngọc Kinh sơn truy sát. Nhưng đột phá đến lại phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là Hoàng Tuyền phái tới người. Căn cứ theo lời nói của Đại Từ Tôn và Huyền Lão Hắc Đế có thể biết được, Hoàng Tuyền Sinh Tử Bộ và Hoàng Tuyền đều ghi chép tin tức của mình. Đến cảnh giới Động Chân, bọn họ sẽ phái người tới đuổi bắt vào cương vị, giống như Huyền Lão Hắc Đế và Đại Từ Tôn.
“Hiện tại chỉ có thể đặt hi vọng ở Bắc Âm Phong Đô Sơn.” Lục Khiêm tự lẩm bẩm.
Bắc Âm Phong Đô Sơn tự thành hệ thống, có được một đạo Hoàng Tuyền khí tức chân chính. Tu luyện tới trình độ nhất định, có thể cắt đứt mình và Hoàng Tuyền khí tức.
Không, như thế vẫn chưa đủ. Lục Khiêm trong lòng phủ định, phương pháp này chỉ là lý luận, hắn nhất định phải tìm những phương pháp khác.
“Chuyển Sinh pháp trận?”
Lại triệt để chuyển sinh một lần, phải chăng có thể thoát khỏi hạn chế của Hoàng Tuyền? Lục Khiêm cảm thấy có chút treo, nhất định phải tìm những phương pháp khác, có lẽ có thể tìm Dương Tiêu hỗ trợ suy diễn một chút. Trước đó, hắn phải dọn nhà trước.
Hành lang Vân Trạch.
Đó là một đồng bằng dài và hẹp được bao quanh bởi các ngọn núi. Có rất nhiều quốc gia ở khu vực đồng bằng, chiếm cứ bởi hàng ngàn môn phái lớn nhỏ. Hầu như tất cả các ngọn núi xung quanh có địa khí nồng đậm đều đã có chủ. Nhưng những vùng đất hoang dã thì không có người.
Bầu trời bay tới tường vân, một kiếm khách mắt xanh đứng bên cạnh Lục Khiêm. Người này là Giang Minh, thân là chủ của một ti, phụ trách quản lý tình báo và tuần tra, việc phụ trách tìm núi cũng giao cho lão. Giang Minh mang theo Lục Khiêm đi vào một ngọn núi được bao quanh bởi núi và sông. Cả ngọn núi ẩn hiện trong làn sương trắng mờ ảo, phiêu miểu như tiên cảnh.
“Đây là Thúy Phong sơn, một mặt âm một mặt dương, tinh khí dồi dào.”
Lục Khiêm khởi động Đỗng Sát Thần Nhãn, chỉ thấy trên núi mọc đầy cây nấm xanh xanh đỏ đỏ. Có cây nấm to như phòng ở, cũng có nhỏ như tro bụi. Người đến người đi hoặc ít hoặc nhiều đều có mụn mủ trên mặt, có người cả khuôn mặt nát rữa, chảy xuống chất lỏng hôi thối.
“Đây là địa bàn của Khuẩn giáo.”
Khuẩn giáo là một môn phái tương đối đẫm máu tàn nhẫn. Họ sử dụng cơ thể con người để trồng nấm để tu luyện pháp thuật. Giáo chủ Trường Sinh chân nhân càng ác độc kinh khủng, lão đã gieo nấm lên cả chín đứa trẻ còn sống sờ sờ. Loại nấm được tưới bằng yêu và hận rất độc ác. Không phải Nguyên Thần, nhưng một thân pháp thuật và thủ đoạn lây lan vi khuẩn kỳ lạ ngay cả Nguyên Thần cũng vô cùng kiêng kị.
“Tốt, chính là chỗ này.”
“Cung chủ, Trường Sinh chân nhân này cũng không dễ đối phó, chỉ cần lọt mất một chút nấm, Trường Sinh chân nhân sẽ phục sinh.”
Nấm nằm rải rác ở mọi ngóc ngách, không khí, nước, đất và thậm chí trên khắp thế giới.
“Không sao, chỉ cần bọn họ không kịp phản ứng là được.” Lục Khiêm rất tự tin.
Giang Minh thấy thế cũng không còn kiên trì.
Lục Khiêm lấy ra từ trong ngực một tấm gương thủy tinh, ném tấm gương lên không trung. Bầu trời lập tức trở nên đen như mực. Tấm gương hóa thành một vầng trăng sáng lạnh lùng. Có một con thỏ nhỏ mắt đỏ bên trong trăng sáng, con thỏ thở dài thật sâu với Lục Khiêm.
“Giết.” Lục Khiêm hạ lệnh trong lòng.
Xoạt!
Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống, ngàn dặm đông cứng. Tất cả sự vật ở Thúy Phong sơn đứng im, duy trì dáng dấp ban đầu. Lục Khiêm vung tay lên, âm phong gào thét, gió thổi qua, những vật này hóa thành bụi mù tại chỗ.
“Tốt.” Lục Khiêm nhìn về phía Giang Minh có chút ngu ngơ.
“Đây chính là chết sao?”
“Nếu không thì sao?”
Sức mạnh của pháp bảo huyễn hình cường đại, đặc tính của Thái Âm Bảo Kính là đóng băng vạn vật, có thể đóng băng các vật thể ảo ảnh như linh hồn pháp lực v.v..
Trường Sinh chân nhân dù có nhiều mạng, hàn khí cũng sẽ theo linh hồn và pháp lực của lão đến mọi ngóc ngách nơi nấm ẩn náu.
Lục Khiêm thông qua pháp trận hút Trường Nhạc cung và Bắc Âm Phong Đô Sơn tới. Đám người bắt đầu khí thế ngất trời kiến thiết ở phía trên.
Đáng thương Trường Sinh chân nhân ngay cả đắc tội ai cũng không biết đã chết, mà lại chết được không rõ ràng.
Sau khi đám người thu xếp xong, Lục Khiêm đi vào Phong Đô Sơn, đi tìm Huyền Lão Hắc Đế muốn một cái chìa khóa của Đại Minh Hương.
Tiên cảnh ở Thái Thuấn tinh.
Lục Khiêm lấy ra Tinh Khí bản nguyên sinh ra từ ba khối đại địa bị hủy diệt giao cho Dương Tiêu.
"Lần này ta muốn phương pháp che chắn Hoàng Tuyền, cái khác không cần.” Lục Khiêm gọn gàng dứt khoát nói.
“Ồ?” Dương Tiêu bất ngờ muốn nhìn Lục Khiêm một chút, tiểu tử này có ý nghĩ muốn phản bội à: “Được, nhưng ta không bảo đảm lấy ra, đến lúc đó cũng không trả lại cho ngươi."
“Không sao, có mạch suy nghĩ ra cũng được.” Lục Khiêm cũng không hi vọng xa vời đối phương tạo ra được, cho mình một cái mạch suy nghĩ cũng được. Về sau có thể thí nghiệm trên người bọn người Huyền Lão Hắc Đế.
Về phần Lý Độ bên kia, Lục Khiêm đã rất lâu không liên hệ với lão, gia hoả này hành tung bất định, không biết lại đi nơi nào bận rộn.
“Đúng rồi, hai môn pháp thuật kia suy diễn ra rồi.”
Dương Tiêu giao cho Lục Khiêm hai quyển trục. Ba thuật biến hóa, một phương pháp tu luyện tên là Tam Giới Nhãn. Lục Khiêm bóp nát một quyển ngọc trục trong đó. Ngay sau đó, hắn tiến vào Sát Na chi quốc. Đập vào mắt là ba thần thú vô cùng to lớn.
“Kiếp Cổ” : Kiếp Cổ, cổ này mỏng như cánh ve, tương tự đai lưng ngọc, có thể thả ra bí phong, thiên lôi, kiếp hỏa. Hóa thân ánh trăng, trốn trong đêm tối. Có được bí thuật thần du, thi triển có thể ngao du hư không, không sợ phong bạo.
“Bạch Cốt Phượng Hoàng” : Toàn thân bạch cốt, miệng phun ra U Minh Lãnh Hỏa, làm ô nhiễm pháp khí và linh hồn của người khác, sau khi chết có thể niết bàn trong lãnh hỏa, bất tử bất diệt.
“Quang Âm Thiền” : Sau khi chết có thể trở lại một khắc trước lần nữa, cả đời chỉ dùng một lần.
Lục Khiêm để Dương Tiêu mô phỏng Thần thú, tốn không ít công phu, suy diễn ra ba Thần thú này. Đây là công pháp chuyên môn phối hợp với Thất Thập Nhị Biến. Tu vi tăng lên, bởi vì tầm mắt có hạn, Lục Khiêm không biến được Thần thú quá mạnh, dù sao chưa từng thấy tận mắt, không có biện pháp biến hóa ra. Thất Thập Nhị Biến dần dần biến thành gân gà, nhiều nhất chỉ dùng để che giấu tai mắt người khác. Bây giờ có ba Thần thú này, Thất Thập Nhị Biến lại có thể phát huy ra tác dụng.
Ra khỏi Sát Na chi quốc, Lục Khiêm nhìn về phía Dương Tiêu.
“Ba thần thú này thực sự tồn tại sao?”
Dương Tiêu đặt chén trà xuống cười khẽ lắc đầu.
“Nói nhảm, dĩ nhiên không phải. Đây là dùng Sát Na chi quốc suy diễn mà ra, đồng thời để Thất Thập Nhị Biến của ngươi phỏng chế pháp thuật. Đây là ba con mạnh nhất, về sau đoán chừng cũng không tạo ra được mạnh hơn, ngươi phải kém một chút thì còn có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận