Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Phương pháp độ kiếp, Bạch Cốt Ma Hoàn(2)

【VIP】 Phương pháp độ kiếp, Bạch Cốt Ma Hoàn(2)
Thông U cười nhẹ nói: “Nếu như sau này ngươi muốn trở lại Thông U quan, ta nhất định sẽ để lại cho ngươi vị trí Tam đô ngũ chủ.”
“Chân nhân nói đùa.” Lục Khiêm liếc mắt một cái qua loa, không có đáp lại. Chỉ có kẻ ngu mới tin vào những chuyện vô nghĩa của Thông U.
Loại cao thủ cấp bậc này tâm trí vô cùng kiên định. Dù là làm sai, cũng sẽ tiếp nhận hiện thực, sẽ không giống người bình thường hối hận không kịp.
Nếu tin chuyện vô nghĩa này của Thông U, có thể sẽ không biết mình chết như thế nào.
Ba người không nói gì, bầu không khí lập tức im lặng. Thông U thờ ơ, Diệu Minh tức giận đầy bụng, Lục Khiêm thì là nhập gia tùy tục.
Một lúc sau, Lục Khiêm định đứng dậy chào tạm biệt.
“Thiên Hà cũng sắp độ kiếp rồi, chưa tới mười năm.” Thông U đột nhiên nói một câu.
“Độ kiếp? Đây là cái gì?”
Lục Khiêm vừa định đi lại ngồi xuống.
Diệu Minh cũng vểnh tai lên.
“Về mặt lý thuyết mà nói Đan Kiếp cảnh có thể trường sinh bất tử. Có thể sống sót qua ba kiếp gió, lửa và sấm sét một lần trong một nghìn năm, thì có thể viên mãn trường sinh.”
“Trên đời này có Tích kiếp chi pháp. Sau khi tích kiếp nạn lớn xảy ra một lần trong một nghìn năm, có thể sống an toàn cho đến khi kiếp nạn tiếp theo bắt đầu. Nhược điểm của Tích kiếp chi pháp là sức mạnh của kiếp nạn tiếp theo sẽ được nhân đôi.”
Ví dụ như tránh né Phong Kiếp, lần tiếp theo vẫn là Phong Kiếp, uy lực sẽ càng mạnh.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Thông U hiểu rõ Thiên Hà không phải là Phong Kiếp chân nhân.
Mặc dù lão mạnh hơn Hư Đan cao thủ, nhưng cũng không có độ kiếp, hẳn là đã tránh nhiều lần Phong Kiếp.
Đan Kiếp cao thủ cũng rất tiếc mạng, tất cả mọi người đang chờ Thiên Hà độ kiếp, sau đó bỏ đá xuống giếng.
“Độ kiếp?”
Lục Khiêm biết rõ Thông U nói bóng gió, nói đơn giản là không còn mấy ngày tốt lành để nhảy nhót.
Người này đã sống được năm sáu nghìn năm, lần Phong Kiếp tiếp theo sẽ càng thêm trí mạng. Thiên Hà vội vã công thành đoạt đất, chắc là vì thu thập tài nguyên độ kiếp.
“Chỉ cần ngươi lấy được chân đan của Thiên Hà và Tích kiếp chi pháp, ta đảm bảo ngươi không bị làm sao.”
Đôi mắt của Thông U sáng rực, giờ phút này mới lộ ra suy nghĩ thực sự.
“Ha ha, chân nhân thật biết nói đùa, tại hạ chẳng qua chỉ là một Âm soái nhỏ bé, làm sao có cơ hội này.” Lục Khiêm không có trả lời, sau khi tán gẫu một lúc thì tạm biệt xuống núi.
Đợi đến khi Lục Khiêm đi xa, Diệu Minh nhịn không được nói ra: “Quan chủ, ngươi không sợ hắn mật báo sao?”
“Không, hắn tuyệt đối sẽ không.” Mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng dường như Thông U hiểu Lục Khiêm rất rõ.
Bờ nam của Thông Thiên Hà.
Ti Thiên đài.
Một nữ tử xinh đẹp ngồi ngay ngắn trên mái nhà, cho dù là ban ngày, bầu trời cũng đầy sao.
Nữ tử này chính là Thái sử Khúc Tố Lê đương thời. Bởi vì là Tiên Thiên Đạo Thể, có được linh tính mà thế hệ trước không có cho nên được chọn làm truyền nhân một đời.
Khúc Tố Lê mở mắt ra, hàng ngàn vì sao lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp của nàng. Đồng tử của người này hóa ra lại là màu lưu ly.
“Ta dường như đã tìm ra kẻ sát hại sư phụ, không phải Thiên Hà, mà là một người khác.”
Vì thể chất đặc biệt của mình, nàng đã vượt xa các thế hệ sư phụ đi trước trên con đường này. Với một đôi mắt tâm linh, không có gì là không thể nhìn thấu.
Hiện tại manh mối đã được tìm ra, ước tính sẽ sớm tìm được dấu vết của người này.
“Thái sử đại nhân, bạn của ngài đến thăm.” Một bóng mờ xuất hiện từ bóng tối.
“Bạn à?” Đôi mắt Khúc Tố Lê sáng lên: “Là Xích Âm tỷ tỷ sao?” Khúc Tố Lê vội vàng đứng dậy đi nghênh đón. Đồng thời thu lại con mắt tâm linh.
Bình thường nàng sẽ không tuỳ tiện nhìn người thân và bạn bè của mình bằng mắt tâm linh, đó thể hiện sự thiếu tôn trọng và không tin tưởng người khác.
“Xích Âm tỷ tỷ, tỷ đã trở về rồi sao? Nói cho tỷ một tin tức tốt.”
Ngoại trừ tỷ tỷ, người thân thiết nhất có lẽ là Xích Âm.
Năm đó Yêu Quốc Ác Giao đánh lén đệ tử Bảo Uyển, Khúc Tố Lê còn nhỏ tình cờ nằm trong số đó. Nếu không có Xích Âm đi ngang qua ra tay cứu giúp chỉ sợ cũng không có mình của bây giờ.
Bùm!
Lục Khiêm vừa đi xuống núi.
Sao băng vụt qua trên bầu trời. Hung hăng đánh vào trận pháp lớn phía trên sơn môn Thông U.
“Thông U lão cẩu, mau tới nhận lấy cái chết! !”
Giọng nói tức giận truyền ra ngàn dặm xung quanh.
Lục Khiêm nhìn kỹ, đây nào phải là loại sao băng nào. Là một ngọn giáo đẫm máu. Huyết sát phóng thẳng lên trời, huyết vân bao phủ trăm dặm. Thỉnh thoảng, những vệt sấm sét màu máu rơi xuống, bắn phá trận pháp mây đen lớn hàng trăm năm vẫn không thay đổi.
Cuối cùng, trận pháp lớn đã bị đánh ra một vết nứt.
Mấy trăm người áo đen bay vào theo khe hở.
Toàn thân tràn đầy huyết khí nồng đậm, ngay cả vũ khí cũng đầy tà khí.
“Ha ha, tiểu tặc Thất Vũ, rốt cục ngươi cũng không giữ được bình tĩnh.”
Một con rắn lục khổng lồ bay lên trời. Các đệ tử khác của Thông U quan cũng phản ứng và cưỡi kiếm bay đến nghênh địch. Hai nhóm người cùng nhau đánh, khó mà tách rời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận