Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Chư Thiên Vân Triện Thất Thập Nhị Biến (2)

【VIP】 Chư Thiên Vân Triện Thất Thập Nhị Biến (2)
Đây là Dạ Thi Sơn Vương, bản danh Vương tử dạ, thủ lĩnh thứ bảy Thương bộ lạc thời thượng cổ.
Cung điện lớn trong lòng núi này chỉ có một mình Dạ Thi Sơn Vương.
“Bái kiến minh chủ.”
Lục Khiêm chắp tay nói. Thái độ không kiêu ngạo không tự ti khiến Dạ Thi Sơn Vương cảm thấy lai lịch người này thần bí, nội tâm có chỗ dựa vào. Hắn không biết là, Lục Khiêm ngay cả Chân Đan cũng từng ám toán qua, sao lại rụt rè trước mặt tam thế Hư Đan vẫn còn hơi kém một chút so với Chân Đan.
“Động phủ này của ta như thế nào?”
Sơn Vương thấy Lục Khiêm dò xét trên dưới thì hỏi, không có trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
“Thần thú thật tốt.”
Chẳng biết tại sao Lục Khiêm lại trả lời một câu như vậy.
“Ánh mắt tốt, đây là sơn thú bản tọa lấy được từ đáy biển vạn trượng, hiện nay chỉ có ngươi nhìn ra.”
Thật ra cả tòa núi này là một cái sinh mạng thể.
Vừa rồi Dạ Thi Sơn Vương nhìn thấy trong mắt Lục Khiêm lóe lên một đạo kim quang rồi biến mất, chắc hẳn vật này là Nguyên Linh pháp bảo.
“Không dám nhận, trùng hợp mà thôi.”
Lục Khiêm biết rõ không giấu được, còn không bằng thoải mái thể hiện ra.
Thông qua sự tình Tam Công giáo, mấy con chuột ngấp nghé trong bóng tối cũng biết mình có được lực lượng Hư Đan.
Nghĩ tới đây, Dạ Thi Sơn Vương đi vào chính đề, nghiêm túc nói:
“Phong Đô đạo hữu, ngươi có thể giải thích sự tình tự tiện công kích minh hữu không?”
“Ồ, minh chủ điện hạ cũng biết rõ ai động thủ trước mà, tại hạ chỉ phòng vệ chính đáng thôi.”
Lục Khiêm hỏi ngược lại.
“Ngươi cũng không nên giết sạch bọn hắn, sao không để minh uy định đoạt. Trước tình thế nghiêm trọng, nên đồng tâm hiệp lực, đình chỉ hao tổn bên trong.”
Dạ Thi Sơn Vương hùng hổ dọa người, tản mát ra một cỗ khí thế cường đại.
Trong chốc lát, Lục Khiêm giống như rơi vào cổ chiến trường, trùng thiên sát khí, thần hồn dao động.
Lục Khiêm chợt khôi phục như thường.
“Trước mắt sinh tử, ngươi chết ta sống, ai lại nghĩ tới lưu thủ.”
“Hơn nữa tất cả sai lầm là do Tam Công giáo kia, bọn hắn công kích Phong Đô thành trước, còn bày ra đại trận, ngăn cản nhóm chúng ta cầu viện ngoại giới, càng quan trọng hơn là, suýt chút nữa khiến ta xuất quan sớm, thất bại trong gang tấc.”
Ánh mắt Lục Khiêm lộ ra sát cơ mãnh liệt.
Lần này Tam Công giáo hoàn toàn không có lý. Từ góc độ ngoại nhân đến xem, Lục Khiêm là nằm cũng trúng đạn. Lục Khiêm không sợ hãi đối mặt với Dạ Thi tướng quân, Đỗng Sát Thần Nhãn ở mi tâm bắn ra kim quang.
“Nếu sai lầm ở chỗ Thiên Công tướng quân, vậy ta cũng không truy cứu nữa.”
Thật lâu sau, Dạ Thi Sơn Vương nói ra câu này.
“Đa tạ Sơn Vương chủ trì công đạo.”
Lục Khiêm cười nói. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Một bên là Đạo Cơ viên mãn đã chết, một bên khác là người sống có được Nguyên Linh pháp bảo, chiến lực Hư Đan. Chỉ cần đầu óc không phải quá ngu, người bình thường cũng biết rõ nên lựa chọn như thế nào.
“Triều tịch sắp tới rồi, ngươi cũng chuẩn bị đi, thu hết lực lượng còn sót lại của Tam Công giáo, có chuyện gì sớm liên hệ với ta.”
Xoạt!
Dạ Thi Sơn Vương biến mất không thấy gì nữa.
Chẳng biết từ lúc nào Lục Khiêm lại đứng trên đất trống, giống như tất cả vừa rồi đều là ảo tưởng.
Mấy ngày sau.
Tin tức Phong Đô thành diệt Tam Công giáo khiến toàn bộ Bắc Minh chấn động. Thế lực trong phương viên mười vạn dặm cũng biết rõ chuyện này. Ngoại trừ nhân loại, còn có các quốc gia dị loại khác, Yêu tộc làm đại địch của Nhân tộc lập tức triển khai lập hồ sơ liên quan.
Mà chuyện khiến cho ánh mắt người rung động mạnh cũng không phải là chuyện này.
Phong Đô thành xuất kích ra bốn phía, lấy thủ đoạn bạo lực thu phục tất cả lực lượng còn sót lại của Tam Công giáo.
Nhưng minh chủ Sơn Vương lại không có một điểm phản ứng, giống như ngầm cho phép chuyện này. Thẳng đến khi Lục Khiêm bắt đầu kết thúc công việc, Sơn Vương mới không nhanh không chậm tuyên bố thông cáo.
Nói rõ tất cả chuyện này đều là do Tam Công giáo động thủ trước, không để ý đoàn kết Nhân tộc, mưu toan công kích minh hữu.
Tất cả những chuyện Phong Đô thành làm ra, đều phù hợp quy tắc phòng vệ chính đáng.
Không chỉ có như thế, Phong Đô thành tự động thay thế ghế Tế Tửu của Tam Công giáo trước kia. Đối với chuyện này, rất nhiều thế lực vẫn có chút không phục.
Đương nhiên, sau khi Phong Đô thể hiện ra chiến lực Hư Đan, rất nhiều người muốn đánh chủ ý, đều phải cân nhắc bản thân mình có thực lực kia hay không.
Diễm Tâm Kim Cung.
Phong Đô thành nhanh chóng khuếch trương, nhưng Lục Khiêm lại không có mệt nhọc, chỉ khổ cho nữ tử Già Lam này. Yêu Nguyệt Tập Nguyệt bỏ mặc ngoại vụ, toàn bộ gánh nặng đè lên người Già Lam.
Thế nhưng nữ nhân này ưa thích quyền lực, chắc hẳn sẽ thích thú.
“Đạo Cơ đỉnh phong, Hư Đan. . .”
Lục Khiêm suy tư trong lòng.
Hư Đan đơn giản, Chân Đan khó khăn. Không biết Hư Đan chuyển thế nơi đây kết hợp giảm cầu không kiếp trước, có thể đi ra một cái đạo lộ hoàn chỉnh hay không.
Diêm La Chân Thân đến Hư Đan, còn lại ba cái kim luân về sau liền không đường. Phải từ trí nhớ Địa Ngục điểu tìm được thi thể Bạch Diện Âm Quân ở trung tâm đại lục, mới có phương pháp tu luyện đến sau Chân Đan.
Đương nhiên, cũng không phải chỉ có con đường này có thể chọn. Nơi đây truyền thừa cổ lão, bảo lưu rất nhiều truyền thừa bí pháp. Không có Hoàng Tuyền nhất mạch, cũng có pháp môn chi nhánh không thua gì Hoàng Tuyền nhất mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận