Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Tiểu Lục Nhâm

【VIP】 Tiểu Lục Nhâm
"Đây là…"
Chỉ thấy trên cuốn sách ngọc được khắc năm chữ lớn: "Tiểu Lục Nhâm Chưởng quyết".
Một cuốn khác là Kiếm Hoàn Tu Hành chi pháp.
Tiểu Lục Nhâm là một môn chỉ quyết bói toán.
Các ngón trong lòng bàn tay được chia thành sáu loại bố cục: đại an, lưu liên, tiểu cát, không vong... sáu khu vực khác nhau.
Mỗi chỉ quyết đều có một ý nghĩa nhất định.
Thông qua ngày tháng, thời điểm, bắt đầu và kết thúc.
Tính toán vật mất, tìm người, xuất hành, đánh bạc...
Bởi vì có bố cục cố định nên không có nhiều biến số.
Vậy nên chỉ có thể tính toán đại khái vận cát hung, cũng như vị trí và thời gian gần đúng.
Ví như tìm kiếm vật bị mất, đa số sẽ chỉ biết về vị trí đại khái hoặc bao lâu thì sẽ tìm được. Dù vậy đó cũng là một môn pháp thuật hiếm gặp.
"Mặc dù thôi diễn chi thuật này chỉ là tiểu thuật, nhưng lại được coi là chí bảo trong các môn phái bình thường."
Việc lấy được Tiểu Lục Nhâm khiến Lục Khiêm rất hài lòng.
Sau này xuất hành cũng có thể đơn giản tính toán cát hung trong tương lai, có nhiều thêm một sự bảo đảm.
Nếu cho hắn Quan Tinh thuật quan trắc thiên hạ của Ti Thiên đài có khi hắn còn không dùng đến.
Hắn đơn giản nhìn pháp quyết một chút.
Thuật này không khó, nhưng có ngưỡng cửa nhất định.
Tâm phải tịnh, linh cảm phải mạnh hơn người thường mới có thể cảm nhận được thiên cơ sâu xa.
Tâm tịnh không phải vấn đề lớn, còn về phần linh cảm thì chờ khi nào khai đàn rồi mới nghĩ cách sau.
“Yêu Nguyệt, lập đàn bày trận đi.”
Lục Khiêm gọi Yêu Nguyệt.
Âm phong thổi qua, một con hắc ưng khổng lồ hạ xuống, sau đó biến thành hình người.
Trước mặt là một nữ tử thanh sam, dáng người trước lồi sau vểnh.
Đó là Yêu Nguyệt, tuy là yêu thân nhưng lại tu luyện được Âm thần của con người, dù sao phương pháp tu hành của Yêu tộc cũng quá khó tìm.
Ngay sau đó, ba nữ tử ở bên trong đặt bò dê lợn và hoa quả để cúng tế.
Trái phải được thắp hai ngọn nến đỏ và ba cây đàn hương.
Đứng trước đàn đình, miệng Lục Khiêm niệm ca quyết: "Trời đất gặp nhau, âm dương tuần hoàn tương hợp, năm tháng ngày cũng vậy, từ xưa đến nay đều là một mạch."
Khi chú ngữ được niệm lên, Lục Khiêm rơi vào trong minh tưởng.
Tâm trí dần tiến vào một nơi tăm tối.
Bên cạnh cơ thể hắn giống như có một dòng sông thời gian rất dài chảy từ xa xưa đến tận ngày nay, vô số thông tin mãnh liệt đổ về.
Ngũ giác hỗn loạn, đầu đau như muốn nứt ra.
Lục Khiêm niệm Thanh Tâm chú, Linh đài nhất thời trở nên thanh tĩnh.
Nếu người có suy nghĩ không kiên định gặp ải này, sợ rằng ngay lúc cảm nhận được thiên cơ sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Ầm!
Một lúc lâu sau, ở nơi nào đó mở ra một cánh cửa.
Trong sâu thẳm ý thức, vòng tròn màu hoàng kim thong thả chuyển động.
Tiểu Lục Nhâm Chưởng quyết (nhập môn: 5/100)
Học Tiểu Lục Nhâm Pháp quyết thì khó nhưng sau khi nhập môn thì khá đơn giản.
“Thu dọn các thứ đi.” Lục Khiêm nói với đám nữ tử.
"Vâng!"
Lục Khiêm ngồi xếp bằng trên pháp dàn, nhìn bóng dáng bận rộn của ba nữ tử.
Yêu Nguyệt có dáng người mảnh mai nhất, cũng ăn mặc táo bạo nhất. Nàng mặc một chiếc váy màu đen trong suốt dài đến đầu gối, bắp chân trắng như tuyết thẳng tắp, khi cúi xuống dáng người như ẩn như hiện.
Hai người còn lại tiết chế hơn, mặc trường sam và đạo quần.
Mạc Sầu tuy nhỏ tuổi nhất nhưng lại cao nhất, quay lưng lại với Lục Khiêm, eo mông tinh tế, đầy đặn, thân hình thướt tha.
Cảnh ba nữ tử đang bận rộn chỉ cần nhìn thôi đã khiến lòng người vui phơi phới.
Lục Khiêm bước lên ôm lấy vòng eo mảnh mai của hai nữ tử.
"Lão gia, chúng ta đang bận..." Lỗ tai Yêu Nguyệt đỏ bừng, thân thể mảnh mai, mềm mại.
Lục Khiêm bấm tay tính toán, cười nói: “Lúc này âm dương giao hòa, vạn vật hồi phục, đúng là giờ lành thích hợp song tu."
Nếu tiền bối của Tư Thiên đài sáng lập nên Tiểu Lục Nhâm biết Lục Khiêm dùng để tính toán việc này, chắc phải tức đến độ đội mồ sống dậy mất.
Sau đó hắn nhìn về phía Mạc Sầu ở bên cạnh, vân vê đôi bông tai trân châu, nhẹ giọng trêu chọc: "Nghe nói mọi người đặt biệt hiệu cho ngươi là nữ ma đầu thủ đoạn độc ác, có thật là độc ác vậy không? "
Người bên ngoài biết Mạc Sầu tiên tử thủ đoạn độc ác, ở trước mặt Lục Khiêm lại lộ ra dáng vẻ của thiếu nữ.
"Ôi…"
Mạc Sầu vừa muốn nói gì đó, bỗng cảm thấy một bàn tay duỗi ra, tiếp theo đai lưng đạo bào bị nới lỏng, hóa ra là Yêu Nguyệt quấy phá: “Lão gia chẳng phải nhìn rồi sẽ biết sao."
"Ha ha."
Lục Khiêm bắn ra một đám sương đen, ánh sáng lóe lên, bóng ba người bay vào trong đại điện.
Trở về Chân Thủy, kết Kim đan, khôi phục Huyền Châu, liệt Tiên Ban.
Sự ảo diệu đó chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt thành lời.
Có câu cổ ngữ: Trời đất giao hòa, nam nữ vốn thiên lương, kẻ dơ bẩn cũng là người.
Trong nhiều ngày, tại thủy trì ở đại điện.
Lục Khiêm bỗng đứng dậy, người ướt đẫm, các đường nét trên cơ thể xếp chồng lên nhau, Yêu Nguyệt lấy khăn sạch tự lau mình.
"Tiếp theo toàn bộ Hắc Sơn sẽ bế quan, mấy chuyện bình thường khác cứ giao cho nhà họ Hư là được. Lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi Bạch Cốt Kiếp châm và pháp thuật Âm Độ Hắc Ngục Tỏa. Trở về cố gắng học thật tốt."
Lục Khiêm dặn dò, thể lực của hai nàng khác chống đỡ hết nổi đang ghé vào thủy trì bên cạnh nghỉ ngơi.
Sứ giả đại hội phát kim điệp, sau đó là Thủy Nhãn mở ra.
Cả hai chuyện đều rất nguy hiểm, Lục Khiêm không muốn các nàng vướng chân mình.
Thủ hạ của hắn có thể yếu một chút nhưng không thể là phế vật.
Hiện tại, tổng tài sản của Hắc Sơn là khoảng hai đến ba trăm vạn.
Ngoài việc cung cấp cho việc tu luyện của bản thân, những thứ khác hầu như đều có đủ.
“Vâng, lão gia.” Tiếng Yêu Nguyệt như muỗi kêu.
Lục Khiêm phủ thêm đạo bào, xuất hiện trong phòng luyện công.
Hai ngày nay tin tức của Tam gia Quỷ thị và Vân Thủy động cuối cùng đã truyền ra.
Chúc Quỷ Vương chiếm thượng phong, chủ nhân của Yên Quật bị thương nặng tuyên bố bế quan.
Vân Thủy động tuyên bố từ bỏ tất cả sản nghiệp sở hữu và đóng sơn môn.
Tam gia Quỷ thị bị tổn thất lớn, ba thành sản nghiệp bị Tiêu Yên phá hủy, Âm Thổ bị đánh một lỗ lớn.
Có điều sau khi tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Vân Thủy động, muốn khôi phục trở lại sự thịnh vượng khi xưa cũng là điều dễ dàng.
Lục Khiêm tranh thủ thời gian đến Quỷ tộc thu phí đầu người.
“Huynh đệ, ngươi nối danh rồi đấy, Hắc Sơn lão yêu… Tên này thật khí phách.” Quỷ Thất vỗ vai Lục Khiêm cười nói.
Ở đảo Vạn Tượng, có tiếng thì có miếng, đến đâu cũng có người bán mặt.
"Hắc Sơn lão yêu..." Lục Khiêm sửng sốt, hắn không ngờ lại có biệt danh này.
Những người khác không biết ý nghĩa của cái tên này.
Theo Lục Khiêm thì cũng chỉ tốt hơn một chút so với Mãng kim cương và Tuyệt hộ thủ mà thôi.
Sau khi nhận được Pháp tiền, Lục Khiêm cáo biệt Quỷ Thất rồi quay trở lại bắt đầu đại nghiệp bế quan của mình.
"Đây là Hắc Sơn lão yêu? Người không lộ mặt thật đó sao?"
"Nghe nói Hắc Sơn lão yêu đã giết lão bát và lão cửu của Vân Thủy động, đúng là lợi hại."
"Đâu chỉ thế, Huyết Dương huyết ma tiếng tăm lẫy lừng cũng không thể chiếm được chút lợi lộc gì từ hắn đâu."
Nghe thấy âm thanh mọi người nghị luận.
Lục Khiêm dừng bước, sau mấy nhịp thở thì độn thổ biến mất, tốc độ nhanh đến mức khiến kẻ khác sợ than.
...
Ti Thiên đài.
Đôi mắt Khúc Tố Lê nhắm chặt, tinh quang rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Thái Sử Ngọc Thanh đã mất, chỉ còn mình nàng đảm đương, hiện tại nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn ngây thơ bay nhảy như xưa.
Một lúc lâu sau, Khúc Tố Lê từ từ mở mắt ra, vẻ mặt chán nản, mất mát.
"Vì sao vẫn không không tìm ra người này?"
Chỉ cần tìm được một chút manh mối, cô có thể sử dụng mạng lưới của Tư Thiên đài để tìm ra người này.
Bây giờ mới biết là khó khăn nhường nào.
Lúc này, một vầng trăng sáng phủ xuống.
Bóng dáng bạch y tựa tiên, như thần nữ nơi tiên cung, thương xót nhìn nàng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nữ tử kia, sống mũi Khúc Tố Lê chua xót, không kìm được rơi hai hàng nước mắt.
"A Lê đừng khóc, đợi khi tìm được hung thủ, tỷ tỷ sẽ giúp muội đánh chết kẻ đó."
Lục Khiêm cũng không biết có hai vị đại mỹ nhân đang nghĩ đến hắn.
Hắn cũng không quan tâm có biết hay không, việc tu hành đã đến thời điểm mấu chốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận