Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Hắc Bạch Vô Thường, thiên hạ thương sinh(2)

【VIP】 Hắc Bạch Vô Thường, thiên hạ thương sinh(2)
Ở giữa pháp đàn càng gây chú ý cho người khác.
Diện tích khoảng chừng gấp mười lần những cái pháp đàn khác.
Mùi máu tanh nồng đậm, Lục Khiêm bay người qua đó.
Ở giữa pháp đàn xếp vô số thi cốt nhân loại, một cỗ huyết tinh chi khí ập vào mặt.
“Giáp Tự số một, Hắc Bạch Vô Thường.”
Bên cạnh là các loại tài liệu và phù lục sử dụng, còn có trình tự nghi thức thi pháp.
Trình tự rất nhiều, đại khái nhìn một cái, tổng cộng làm ra hơn hai ngàn lần, mỗi lần là ít nhiều thiếu hụt trí mạng, mỗi trình tự vật liệu cũng có khác biệt.
Lục Khiêm nhỡ kỹ cái cuối cùng, hẳn là so sánh lẫn nhau rồi hoàn thiện.
Trừ cái đó ra còn có số hai.
Số hai tên là Đà Thần, có thể giống Đạo binh thành công khác xóa đi quá trình Luyện Binh.
Nơi đây đúng là đạo trường luyện chế Đạo binh cỡ lớn, rất nhiều Đạo binh được luyện thành từ đó.
Chỗ sâu trong không gian là một đài cao to lớn.
Đài này tổng cộng chia làm chín bậc, cao mười trượng, dài rộng cũng mười trượng, Âm triện khắc họa bên trên càng thêm rườm rà phức tạp, từng đạo hắc khí thoát ra từ phía trên pháp đàn.
“Đây là... Hoàng Tuyền Âm khí?” Lục Khiêm kinh ngạc nói.
Tự Âm bút ký có ghi là đã từng có rất nhiều người chết vì tiếp dẫn Hoàng Tuyền ma khí.
Cỗ âm khí này còn tinh khiết hơn nhiều so với âm khí mà Hướng Nhật Ma Quỳ phun ra.
Ma khí mặc dù ít nhưng chất lượng lại hơn gấp mười lần Hoàng Tuyền âm khí.
Xoạt!
Lúc này, một nữ tử từ trên không trung hạ xuống.
Chính là người vừa bị truy sát lúc nãy, Lục Khiêm vừa liếc nhìn một cái, bề ngoài tỏ vẻ không để ý tới nhưng nội tâm lại âm thầm cảnh giác.
Mặc dù nói trong đó không có kỳ trân dị bảo gì thế nhưng phỏng chừng người này cũng không thể hiểu được Hoàng Tuyền Âm triện.
Nhưng tâm phòng người không thể không có.
“Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu vừa nãy, tại hạ là Ngọc Thanh, không biết đạo hữu họ gì?” Thái Sử dò xét xung quanh một lúc sau đó chủ động nói chuyện với Lục Khiêm.
“Lý Lâm.” Lục Khiêm lạnh nhạt nhìn quét qua người này một lượt.
Ở vùng đất lạ, lại ở vào cái chỗ không biết tên này, không nên bại lộ danh tính mới là điều tốt.
“Đây là...” Thái Sử nhìn sự bày trí xung quanh chợt nhớ đến Minh Hà bí phủ trong điển tịch ghi lại.
Lục Khiêm bay đến chỗ sâu trong không gian, gần đài cao có một cái bàn lớn.
Mặt bàn sạch sẽ không có đồ vật gì lưu lại.
Nơi này không phải là đột nhiên bị hủy diệt, tựa như là rút lui có trật tự cho nên không để lại gì cả.
Đừng nói đến bảo vật ngay cả chữ nghĩa cũng chẳng có gì.
Trái lại Lục Khiêm nhìn vào mấy bản nháp viết nguệch ngoạc.
Hắn đang định bay lên trên đài cao thì chợt.
Oanh!
Tựa như cảm thấy ngoại nhân xâm nhập, pháp trận xung quanh chợt tỏa ra ánh sáng.
Hoàng Tuyền ma khí điên cuồng hiện ra, không trung hình thành một cái vòng xoáy.
Bên trong vòng xoáy là cung điện đen tuyền.
“Minh Hà bí phủ?” Trong lòng Lục Khiêm run lên, không nghĩ nơi đây vậy mà lại liên thông với Minh Hà bí phủ.
Bỗng nhiên, vòng xoáy phía đối diện xuất hiện Đế Giang bốn cánh sáu chân.
Một đạo khí thế cường đại chấn nhiếp tỏa ra từ trong vòng xoáy.
Phản ứng đầu tiên của Lục Khiêm đó là Thần Lãng còn sống, chỉ có điều khí chất lại không giống.
Xoạt!
Thân thể hóa thành một đạo hoàng quang chạy về phía lối thoát.
Dù là gì đi nữa thì cứ chạy trước cái đã.
Trong một khoảnh khắc Thái Sử nhìn thấy cung điện và con thú này, tất cả nghi hoặc trong lòng nàng trong nháy mắt đều đã được giải đáp.
Minh Hà bí phủ, Thiên Hà đạo nhân vẫn còn sống.
Nàng cũng phản ứng rất nhanh, hóa thành một đạo tinh quang bay ra khỏi đó.
Tốc độ của tinh quang cực nhanh, đảo mắt đã đến cửa ra vào.
Xoạt!
Thái Sử bay ra cái bóng đại môn, sau đó Lục Khiêm cũng bay ra.
Khí thế sau lưng vẫn truyền tới từ cửa ra.
“Quát!”
Lúc này Thái Sử khẽ kêu một tiếng, tinh quang của pháp bảo trong tay phóng ra mãnh liệt.
Bắc Đẩu lấp lóe, Thiên Tinh trụ ngập tràn rơi xuống mục tiêu chính là Lục Khiêm .
“Muốn chết!” Lục Khiêm phản ứng cũng cực kỳ nhanh.
Kim khí hoành không, trực tiếp hướng vào nàng ta.
Chuyện xảy ra đột xuất, Lục Khiêm ban đầu đối với người ngoài tất nhiên là có phòng bị cho nên phản ứng rất nhanh.
Phốc!
Không nghĩ tới Thái Sử không đánh trả mà cứ thế chống được một kích này.
Một tia kim khí nhỏ như cọng tóc xuyên qua pháp y của hắn, xuyên ngực mà qua.
“Lực phòng ngự thật mạnh.” Lục Khiêm kinh ngạc, cái này chỉ e là pháp khí khoảng bát trọng thiên.
Đúng vào lúc đó, Tinh trụ hình thành một đạo cột sáng bao phủ Lục Khiêm.
Oanh!
Kim khí hung hăng tấn công thế nhưng cột sáng không mảy may động đậy.
Khí thế sau lưng càng ngày càng tới gần.
“Vô dụng, đây là Tinh Thần Ngọc Bàn chi lực, pháp khí bình thường căn bản phá không nổi. Mệnh cách của ngươi kỳ lạ, cuối cùng họa loạn thiên hạ, vì thiên hạ thương sinh, cái chết của ngươi sẽ rất có ý nghĩa.
Thái Sử cười nói.
Tốc độ công kích của Lục Khiêm chậm lại trong nháy mắt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác hoang đường.
Vì yêu, vì hận, thậm chí vì ngấp nghé bảo vật trên người mình mà ra tay thì thôi đi.
Thiên hạ thương sinh? Còn có loại lý do này sao? Khả năng là có bẫy.
Lục Khiêm một bên oanh kích cột sáng, dưới tác dụng của Vong Tình Thủy cột sáng dần có chút tối nhạt.
“Ngươi bây giờ đã nhịn không nổi rồi sao? Chờ ta ra.” Lục Khiêm cười nói.
Kim khí ở bên trong cơ thể nàng càn quét, người này chỉ sợ ngay cả đứng cũng khó khăn chớ nói chi là thi pháp.
“Không sao, Tham Lang đã dẫn Thử Thiết ra, đến lúc đó sẽ quay lại đón ta, ngươi ở lại bị quái vật hủy diệt.” Miệng Thái Sử phun máu tươi, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
Một cỗ lực lượng khổng lồ đang dồn nén ở sau đại môn.
Đúng lúc đang nói, chân trời có một đạo quang mang bay đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận