Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Báo thù không để qua đêm

【VIP】 Báo thù không để qua đêm
Bên trong phi toa. Đại khái dài rộng khoảng mười trượng. Không gian bên trong được nhồi đầy hàng hóa. mà chỉ có một chiếc ghế đẩu, độ thoải mái dễ chịu căn bản không thể so sánh với phi toa chuyên môn chở người của Ngọc Hoàng phái. Lục Khiêm dứt khoát tiến vào Diễm Tâm Kim Cung.
Lúc này, trận đồ bỗng nhiên phát sáng lên. Con đường đi về phía trước của phi toa vậy mà xuất hiện một bóng đen. Một thiên thạch xuất hiện trong phạm vi phi hành của phi toa. Dựa theo tốc độ bây giờ của phi toa, không bao lâu nữa sẽ đụng vào thiên thạch. Phi toa nhìn như cao cấp nhưng thực ra nó không được chăm chút cho lắm. Phi toa hình giọt nước có thể thông khí, trụ cột bằng gỗ có thể phòng cháy phòng sét. Nhưng khả năng chống va đập kém. Trong hư không vô ngần, phi toa di chuyển về phía trước với tốc độ cực nhanh. Một thiên thạch đen như mực từ từ trôi qua. Không bao lâu nữa hai vật thể này sẽ đụng vào nhau.
“Sao vận khí lại chênh lệch như vậy.”
Rõ ràng không phù hợp lẽ thường, bởi vì lực hấp dẫn của tinh thần, thiên thạch đều là có quy luật, đồng thời có thể dự đoán lộ tuyến. Lục Khiêm nhướng mày, điều khiển trận đồ, làm phi toa sửa đổi tuyến đường, tránh khối thiên thạch lớn này. Hư không vô ngần không giống với lục địa, thay đổi phương hướng của phi toa cần điều khiển tinh vi, tạo thành một vòng cung lớn. Hiện tại thiên thạch có tốc độ rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ đụng vào. Xem ra là không thể tránh khỏi. Miễn cưỡng tránh thoát được cũng sẽ đụng phải khoang thuyền, áp suất không khí bên trong hư không vô ngần và phi toa khác nhau. Một khi phi toa có vết nứt, bị ảnh hưởng của áp lực sẽ không ngừng mở rộng. Cuối cùng toàn bộ phi toa tan rã.
Đã như vậy, hiện tại dứt khoát chạy trốn là được rồi. Lục Khiêm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định vứt bỏ hàng hóa, lợi dụng truyền tống trận trở về. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm lập tức khởi động trận đồ.
“Ừm?”
Sau khi khởi động trận pháp, lại không xảy ra cái gì.
“Đến cùng là ai? Nhị thiếu chủ hay là kẻ thù của m Cảnh thiên cung?”
Cho tới bây giờ, nếu Lục Khiêm vẫn còn không biết bị người khác động tay chân, thì đó thật sự là ngu ngốc. Nhị thiếu chủ có nhiều khả năng hơn một chút. Cũng có thể là kẻ thù của m Cảnh thiên cung. Mọi việc đã như vậy, đành phải điều khiển phi toa tránh khỏi. Thiên thạch cách phi toa càng ngày càng gần.
Ba ngàn trượng, một ngàn trượng, năm trăm trượng. . .
Phi toa cũng chậm chạp di chuyển sang bên cạnh, tận lực phòng ngừa va chạm chính diện. Nhưng vẫn có một bộ phận sắp sát qua thiên thạch. Lúc này, Lục Khiêm nghĩ đến một kế sách.
Soạt!
Thời khắc sắp đụng vào, cửa khoang của Phi toa mở ra.
Ầm
Không khí bên trong lập tức phun ra ngoài, tạo thành một động lực mạnh mẽ, làm cho phi toa đột ngột di chuyển sang ngang. Bởi vì tác dụng của áp lực, hàng hóa bên trong phi toa cũng theo đó mà phun ra ngoài không ít. Nhưng cuối cùng vẫn là vô cùng nguy hiểm mà sượt qua người.
Cửa khoang lần nữa đóng lại. Không khí bên trong và Thiên Địa tinh khí trở nên cực kỳ mỏng manh. Lục Khiêm cẩn thận phát hiện bên trên cửa khoang thế mà có thêm một vết nứt. Khe hở này không ngừng mở rộng. Không được bao lâu, chiếc phi toa này sẽ tan rã. Cho dù không tan rã, một lát nữa đi qua lôi hải, cương phong cũng sẽ làm phi toa gặp phải đả kích mang tính hủy diệt. Hiện tại trốn vào bên trong Diễm Tâm Kim Cung cũng không được. Một khi tiến vào hư không vô ngần, Diễm Tâm Kim Cung sẽ phiêu lưu trong hư không. Bên trong hư không lại không có Thiên Địa tinh khí có thể bổ sung cho. Tiêu hao hầu hết pháp lực bên trong cơ thể cũng là tình thế chắc chắn phải chết.
Răng rắc răng rắc!
Khe hở không ngừng mở rộng, toàn bộ phi thuyền cũng chấn động.
Lục Khiêm nghĩ nghĩ, lập tức rút ra một sợi tóc. Kim quang lóe lên. Tóc hóa thành Phù Tang mộc, vá vào lỗ hổng ở vị trí cửa. Mặc dù dán vào không tính là quá chặt, nhưng hẳn là có thể chống nổi lôi hải và cương phong.
m Cảnh thiên cung.
Hoàng Kim điện. Huyền Lão Hắc Đế ngồi trong đại điện, tùy tiện ngồi xuống, hành công vận khí. Xưa nay không quan tâm công pháp của mình bị người khác biết rõ. Một trận công phu qua đi. Huyền Lão Hắc Đế chậm rãi mở hai mắt ra. Con ngươi giống như vòng xoáy rất tĩnh mịch. Hấp dẫn thiên địa vạn vật, ngàn vạn tinh thần cũng ở trong đôi con ngươi này.
“Sao Phong Đô vẫn chưa trở lại.”
Huyền Lão Hắc Đế nhướng mày. Ngay khi Lục Khiêm leo lên phi toa đã có người gửi tin tức tới. Dựa theo tốc độ của phi toa, hẳn là đã sớm trở về mới đúng.
Ầm!
Lúc này, bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang. Huyền Lão Hắc Đế bỗng nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy không trung có một ánh lửa. Mang theo khói đen nồng đậm. Theo kiểu dáng nhìn lại, tựa như là phi toa?
“Không xong rồi!”
Thân ảnh của Huyền Lão Hắc Đế lóe lên, xuất hiện trên không trung, đúng là phi toa của Vũ Dư Thiên.
Ầm!
Không đợi gã tới gần, phi toa ầm vang một tiếng nổ tung. Hàng hóa tứ tán khắp nơi. Sau khi khói lửa tan đi, thân ảnh của Lục Khiêm xuất hiện trước mặt Huyền Lão Hắc Đế.
Nhìn thấy Huyền Lão Hắc Đế, Lục Khiêm cười khổ nói: “Cung chủ, chúng ta bị người ám toán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận