Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Âm Dương Hợp Khí Thiên(2)

Âm Dương Hợp Khí Thiên(2)
“Lão gia?” Yêu Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Chính là Lục đạo trưởng.”
Nghe đến đây Yêu Nguyệt mới tin, không ngờ rằng một hán tử cao lớn bậc này lại là thủ hạ của đạo trưởng.
Mấy người bước xuống lầu.
“Tránh ra, tránh ra!”
Lúc này một kẻ bán hàng rong mập mạp vội bước qua, lách vào giữa đoàn người, suýt nữa đụng phải hai tỷ muội.
“Tránh ra! Không có mắt à?”
Hắc Ưng bay lên đá một cước vào lưng tên mập, tên mập lăn xuống cầu thang như một quả hồ lô.
“Ngươi…” Nhìn thấy vết sẹo trên mặt Hắc Ưng, tên mập sợ không dám nói gì.
Hắc Ưng ngồi trước xe, cung kính hành lễ mời hai người lên xe.
“Gặp qua hai vị tiểu thư.”
Mười hai Ưng còn lại cũng cúi thấp lưng chào.
“Không cần, không cần.”
Hai người đều thấy hơi thụ sủng nhược kinh.
Đây là lần đầu tiên các nàng được người khác đối xử kính cẩn như vậy.
Những nhân sĩ giang hồ trước kia thường đi tới đi lui lại ăn nói khép nép với các nàng như những nô bộc.
Kinh ngạc qua đi, trong lòng Yêu Nguyệt rất mê muội cảm giác này.
Bước lên xe ngựa thấy Lục Khiêm đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong xe.
Yêu Nguyệt đánh bạo, khẽ đặt tay lên vai Lục Khiêm chậm rãi xoa nắn.
“Đại nhân, lực đạo có vừa không?”
Lục Khiêm khẽ gật đầu không đáp lại.
Ngón tay ngọc mềm mại mát lạnh đặt trên huyệt vị, đầu tựa lên luồng ấm áp, chóp mũi ngửi thấy cỗ hương thơm thực sự vô cùng thoải mái.
Xe ngựa chạy về hướng Thông Tuyền thành.
Việc phải làm tiếp theo có chút nhiều.
Sửa chữa pháp khí, luyện Huyết Ấn Đạo binh.
Huyết Ấn Đạo binh là một thuật mà yêu thú ký sinh trong huyết mạch trong cơ thể con người.
Nếu luyện thông thạo thuật này, đến khi Luyện Thể Hóa Huyết mới càng thêm chắc chắn, Lục Khiêm nghĩ vậy.
Xe ngựa chạy đi rất nhanh, hắn dựa ở bên đùi Yêu Nguyệt mới không thấy xóc nảy.
Tập Nguyệt ngồi quỳ một bên không dám thở mạnh, nàng thường e ngại tu sĩ nên không thể chủ động được như tỷ tỷ.
“Cô tên là Tập Nguyệt? Ngẩng đầu lên.” Lục Khiêm nhìn nữ tử đang cúi đầu e thẹn.
Tập Nguyệt khẽ run rẩy, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Lục Khiêm. Khuôn mặt đỏ ửng, lông mi thon dài, mắt như nước hồ thu, thật giống một nụ hoa cúc chớm nở.
Tỷ tỷ Yêu Nguyệt lại có khí chất trái ngược với nàng, nhiệt tình như lửa, lớn mật nhạy bén như đóa mẫu đơn yêu diễm.
Lục Khiêm ngồi dậy, nhìn tỷ muội hai người nói: “Biết chữ không?”
“Nô tỳ thuở nhỏ có đọc sách cùng phụ thân, thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh.” Yêu Nguyệt vội nói.
Tỷ muội xuất thân nhà quan lại, sau này phụ thân phạm tội vào ngục, hai nàng bị ép vào Giáo Phường ti, sau đó thì được Huyền Tiêu thu nhận.
Lục Khiêm đánh giá hai nữ tử từ trên xuống dưới, nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Rất tốt, hiện giờ truyền cho các cô một quyển《Âm Dương Hợp Khí Tỏa Thiên 》chia thành nội công ngoại công. Khẩu quyết cùng tư thế ngoại công phải học thuộc lòng, học thuộc rồi thì nói cho ta biết.”
Lục Khiêm mang giấy nghiên bút mực ra, Yêu Nguyệt mài mực, Tập Nguyệt chấp bút, Lục Khiêm miệng tụng chân quyết.
Chỉ trong chốc lát đã viết xong mấy trăm chữ khẩu quyết cùng đồ án.
“Đây là bí tịch tu luyện pháp thuật sao?” Yêu Nguyệt nâng niu xấp giấy dày cộp trong lòng bàn tay, chỉ sợ sẽ làm nhòe một chữ.
“Cứ coi là vậy.” Lục Khiêm không tỏ ý kiến.
Bộ công pháp này được tách ra từ nửa bộ công pháp Viêm Dương Khí công lúc trước ngược lại phần đầu của《Âm Dương Hợp Khí 》vẫn đáng giá để hắn tham khảo.
“Đã biết, đại nhân, nô tỳ chắc chắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.” Yêu Nguyệt nhẹ giọng đáp lại.
Nàng có thể nhìn ra Lục Khiêm rất coi trong môn khẩu quyết này.
Mặc dù không biết học rồi sẽ thế nào, nhưng học thuộc lòng sẽ được đại nhân thưởng thức.
Yêu Nguyệt biết rõ trong lòng, sở dĩ mấy người ngoài kia kính cẩn bản thân là vì thân phận của đại nhân.
Nếu muốn hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh thì chỉ có cách kiên quyết không rời khỏi người Lục Khiêm, một khi bị lạnh nhạt thì e rằng sắc mặt đám người ngoài kia sẽ không còn như vậy.
Lục Khiêm không hay biết những tính toán nhỏ trong lòng Yêu Nguyệt, nhưng nếu biết rồi hắn cũng sẽ không bận tâm.
Đi đến đầu xe ngựa, Hắc Ưng nắm dây cương nhìn về phía trước, thấy Lục Khiêm bước đến đây hơi cúi người hành lễ.
“Ngươi có rất nhiều nhân mạch ở Thông Tuyền thành này sao?”
“Đúng vậy, tiểu nhân được huynh đệ giang hồ mệnh danh Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, tung hoành hắc bạch lưỡng đạo. Trước kia ở Thông Tuyền thành còn có một đối thủ sống còn, hiện giờ thì hắn đã chết.”
Mặc dù sơn trại của Hắc Ưng nằm ngoài thành nhưng tung hoành mười mấy năm, nếu không phải trong thành còn có vài thế lực thì sơn trại đã sớm bị người san bằng.
“Ở Thông Tuyền thành từng nghe qua truyền thuyết về kỳ nhân dị sĩ không?”
“Vậy thì chưa nghe qua, tương truyền Bách Bộ phi kiếm của Chu gia chính là truyền thừa của thần tiên. Chu gia tìm tiên đã được mấy đời người, nhưng vẫn vô duyên với tiên môn.”
Nói đến đây Hắc Ưng cảm thấy mình rất may mắn.
Tiên duyên mà người khác tìm mấy đời lại ở ngay trước mặt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận