Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Sơn Lĩnh đại vương, Cổ Duyễn sơn mạch (2)

【VIP】 Sơn Lĩnh đại vương, Cổ Duyễn sơn mạch (2)
Phía bên trong sơn động, xuất hiện những cái bàn được xếp thành hình tròn, lần lượt chia thành ba vòng.
Lục Khiêm và Mã tướng quân ngồi ở phía ngoài cùng của vòng trong.
Bên cạnh có mấy yêu quái hình thù kỳ dị cũng ngồi ở đó.
Bên trong trung tâm là bốn năm người đang ngồi.
“Sao không thấy Sơn Lĩnh đại vương?” Lục Khiêm nói.
“Sơn Lĩnh đại vương bình thường sẽ không tham gia những tiệc hội đông người này, sau khi bữa tiệc kết thúc mới gọi người ngồi ở phía trung tâm đi gặp.” Mã tướng quân vừa ăn đồ ăn máu me trong đĩa vừa nói.
“Ngũ Tạng đạo nhân, Phấn Diện lang quân, Song Đầu lão quái đều có mặt...” Mã tướng quân nhìn người ở trung tâm kinh ngạc nói.
“Ngũ Tạng đạo nhân?” Ánh mắt của Lục Khiêm chợt đanh lại.
Dưới sự chỉ dẫn của Mã tướng quân, hắn nhìn sang một lão tử mặc áo xám làn da đen kịt, cơ thể gầy gò.
Nếp nhăn trên da của người này giống như vỏ cây, tay chân đầy vết chai, giống như một lão đầu làm nông.
“Ngươi có thể giới thiệu với Ngũ Tạng đạo nhân được không?”
Trước khi đi, Chúc Quỷ Vương giao cho hắn một tín vật.
Nghe nói dựa vào tín vật này có thể cảm ứng được Xích Âm.
Nơi này không có tin tức của Xích Âm, nhưng lẻn vào trong tìm kiếm được con gái của Chúc Quỷ Vương cũng được.
“Ta và Ngũ Tạng đạo nhân ngược lại từng có duyên gặp qua một lần, lát nữa ta có thể thử xem. Kỳ lạ, ta nhớ Ngũ Tạng đạo nhân trước kia không đến, tại sao hôm nay lại tự dưng xuất hiện?”
Mã tướng quân cảm thấy hơi lạ.
Sau khi tan tiệc, mọi người giải tán.
Mà một nhóm người ở giữa lại đi vào sâu trong sơn mạch, đi bái kiến Sơn Lĩnh đại vương.
Hai người đợi ở bên ngoài hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy một đạo kiếm quang bay ra.
“Đạo trưởng đợi đã!”
Mã tướng quân vội vàng đuổi theo, Lục Khiêm vội vàng giả làm tùy tùng mà đi theo.
Ánh sáng dừng lại, ánh mắt của Ngũ Tạng đạo nhân giống như dao sắc, liếc nhìn hai người họ ở phía dưới: “Các ngươi là?”
“Tại hạ là Hắc Mã, còn nhớ mấy năm trước, tại Thiên Nguyên đạo trường...” Mã tướng quân cung kính nói: “Từ lúc đó, trong lòng tại hạ luôn ngưỡng mộ đạo trưởng, nhưng không có duyên bái kiến.”
Mã tướng quân uyển chuyển biểu đạt ý nương nhờ.
“Ổ? Các ngươi muốn nương nhờ ta sao?” Ngũ Tạng đạo nhân nhìn hai lần, cười nói: “Được, nếu trồng được Tâm Ma đại chú thì ta liền thu nhận các ngươi.”
“Đa tạ đạo trưởng!” Mã tướng quân và Lục Khiêm vội vàng chắp tay thi lễ.
Hai đạo chú ấn chui vào thức hải của hai người.
Khi chú ấn tiến vào thức hải, ngay lập tức bị Giao Long cắt đứt.
“Đi thôi!”
Ngũ Tạng đạo nhân lấy ra một đạo pháp khí hình con thoi.
Pháp khí phóng thẳng lên trời xuyên qua tầng mây, biến mất ở phía chân trời.
Lục Khiêm lẳng lặng đánh giá pháp khí dưới chân.
Nghe nói Ngũ Tạng đạo nhân lấy nội tạng của mình tu luyện thành pháp khí.
Pháp bảo dưới chân này có khi nào cũng là nội tạng của Ngũ Tạng đạo nhân?
Nói cách khác lúc này bọn họ đang đạp lên trên nội tạng của Ngũ Tạng đạo nhân.
“Đúng rồi, các ngươi có từng nhìn thấy một con quái vật hay không? Tên điên ăn người gần đây nhất.” Ngũ Tạng đạo nhân miêu tả ra một chút hình dáng.
“Bẩm đạo nhân, tiểu nhân có từng gặp qua một tên điên ở trên đường.”
“Được! Dẫn ta đi xem thử.” Trong mắt của Ngũ Tạng đạo nhân xẹt qua tia sáng.
“Đại nhân từng gặp qua tên điên sao? Người này không dễ đối phó đâu.” Mã tướng quân nói, hiển nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng.
Lục Khiêm ở một bên hoàn toàn đóng trọn vai trò của một tùy tùng, dáng vẻ nghe ngoãn nghe lời đứng một bên.
Hắn không ngờ Ngũ Tạng đạo nhân này cũng có hứng thú với Phục Ba.
Có điều, dạo gần đây đột nhiên xuất hiện một cao thủ điên cuồng như vậy, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ có chút tò mò.
“Ngươi sợ cái gì? Ta làm chủ hay ngươi làm chủ.”
Ngũ Tạng đạo nhân mắng.
“Lão phu chưa từng gặp qua người này, nhưng lão phu được mọi người gọi là Ngũ Tạng đạo nhân, Ngũ Tạng thần thuật phân hóa ra pháp khí sắc bén, tên điên ở trước mặt lão phu có thể chống đỡ được một hiệp sao?”
Ngũ Tạng đạo nhân hôm nay đến tham gia bữa tiệc, nghe thấy tin tức của tên điên này, biết được người này thuộc về chủng tộc Luyện Thể, liền muốn đi xem rõ ràng.
Huống chi, lần này còn có trợ thủ trợ giúp.
“Song Đầu đạo hữu, ra đây đi!” Ngũ Tạng đạo nhân nói vào hư không.
“Tới rồi!”
Huyết Sát âm vân bay đến.
Trên âm vân có một nam tử râu dài với cơ thể cao lớn, phía trên mọc ra hai cái đầu đứng ở đó.
Một cái đầu bên trái có màu đỏ, cái đầu bên phải có màu đen.
Sau lưng của Song Đầu lão quái thấp thoáng có một vài thân ảnh.
“Đạo hữu.”
“Ha ha, ta đến rồi.”
Hai cái đầu lần lượt phát ra thanh âm.
Một thanh âm thì trầm ổn, một thanh âm còn lại thì tương đối hoạt bát.
“Tìm được tên điên kia rồi sao?” Cái đầu màu đen nhìn Ngũ Tạng đạo nhân.
“Thủ hạ của bần đạo biết ở đâu.” Ngũ Tạng đạo nhân nhìn Mã tướng quân.
“Phải, tiểu nhân biết hắn ở đâu.” Mã tướng quân chắp tay nói.
“Bây giờ lập tức đến đó thôi. Đừng trì hoãn thời gian.”
Âm vân dẫn đầu bay về hướng hai người đến vừa nãy.
Ngũ Tạng đạo nhân theo sát đằng sau.
Rất nhanh thì đã đến nơi hai người Lục Khiêm đã đi qua.
Thân ảnh của mọi người đáp xuống đất.
Mặt đất đâu đâu cũng là những cái hố sâu, Âm hỏa thiêu đốt không ngừng, huyết tính lan ra.
Không khí xung quanh bốc lên một mùi hòa trộn giữa huyết tinh và khói thuốc súng.
Khắp nơi đều là tay chân xác thịt.
“Có người từng đánh nhau.” Song Đầu lão quái bên phải nói.
“Giỏi lắm, thành trì cũng bị phá hết rồi. Nhìn kiểu này chắc là người của U Đô Kiếm Lâu và Vạn Thế Âm Chủng đã liên thủ. Tên điên kia e rằng đã chết rồi.” Cái đầu bên trái tặc lưỡi ngạc nhiên.
“Chắc là không đâu. Đợi lão phu tra xét một phen.” Ngũ Tạng đạo nhân mở miệng phun một cái.
Hồng quang bay ra từ trong miệng, hình thành một ngọn tâm đăng.
Tâm đăng chiếu sáng bốn phương, một đạo đăng diễm bay về phía Tây Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận