Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Hắc Liên bị phá vụn(2)

Hắc Liên bị phá vụn(2)
Ầm!
Sóng đánh mãnh liệt, Hoàng Tuyền dậy sóng.
Lúc này Hoàng Tuyền Giao Long trở nên hoạt bát, ngửa mặt lên trời gầm thét, nước Hoàng Tuyền sôi trào, dội lên từng trận sóng lớn.
Lục Khiêm gọi tấm quan tưởng đồ này là Giao Phục Hoàng Tuyền đồ.
Mai phục, ẩn phục còn có cả áp phục.
Lúc bình thường sẽ ẩn giấu trong vực sâu, một khi thiên thời địa lợi nhân hòa sẽ phóng lên trời áp phục Hoàng Tuyền.
Rào!
Cơ thể Giao Long thô lớn như chiếc cối xay, lớp vảy ngả vàng ánh lên chói mắt như kim loại.
Nó nhìn lên Ma Liên giữa không trung, con mắt vàng óng lóe lên sự mừng rỡ, há to miệng rộng như chậu máu, nuốt xuống ngon lành.
Chỉ thoáng chốc trời đất quay cuồng.
Thế giới Thức Hải của Lục Khiêm lại dung hợp với Liễu Như Ý.
“Đây là…” Lý Độ mặc bạch y nhìn Hoàng Tuyền Giao Long bên dưới, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên.
“Quái vật gì vậy!” Liễu Như Ý kinh ngạc thốt lên.
Đây không phải là quan tưởng đồ bình thường, Giao Long phảng phất như có sinh mệnh.
Loại kia một đường thiên cơ, chân ý vạn vật duy mình ta bá đạo này khiến người khác kinh hãi.
Lục Khiêm đứng trên mặt nước Hoàng Tuyền, Giao Long ở bên cạnh, chiếc đầu ngả vàng khổng lồ cọ lên tay hắn.
Vào thời khắc này, hai người Lý Độ chợt có ảo giác đứng trước mặt không phải đạo sĩ bình thường, mà là lão ma đã tu luyện nhiều năm.
“Không biết tiểu tử này thu nhặt cơ duyên ở đâu.” Lý Độ thầm cười nói.
“Liễu điện chủ, kính xin nhận lấy cái chết!” Lục Khiêm cất cao giọng tuyên bố.
Giao Long gào thét xông đến, thân rồng thon dài tao nhã nhưng không không kém phần bá đạo.
Rầm!
Thân rồng va phải Ma Liên, Chân Thủy cùng ma khí bắn ra ngoài.
Một trận nổ vang truyền khắp Thức Hải.
Nước suối chảy ngược, ma khí hừng hực.
Ma Liên xuất hiện một vết nứt.
“Sắp đột phá rồi!” Lý Độ thầm nói.
Đáng tiếc tu vi của Lục Khiêm vẫn hơi thấp, không thể giải quyết trong vòng một lát được.
Rầm rầm!
Giao Long va chạm liên tiếp mười mấy lần, Hắc Liên càng lúc càng nứt toác.
Nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì được.
“Uổng phí sức lực, một Luyện Khí nho nhỏ mà thôi, cho người đập ba ngày ba đêm cũng không vỡ.” Liễu Như Ý thở phào một hơi.
Vẫn kéo dài được thêm vài ngày, đợi được đến khi môn phái cho người đến cứu.
“Thật sao? Bà thử xem đây là cái gì?”
Thế giới Thức Hải truyền đến cảnh tượng ở bên ngoài.
Chỉ thấy một thanh ma đao trắng xám rút ra từ xương cổ Long Nhi.
Máu tươi bắn ra bị ma đao hấp thụ, Long Nhi kêu rên thảm thiết, thoáng chốc đã biến thành thây khô.
“Không! Long Nhi!” Hai mắt Liễu Như Ý đỏ rực, mí mắt như sắp nứt toác.
Bà ta không còn duy trì được tâm trạng bình tĩnh nữa.
Lòng đau như sắp vỡ nát, bà ta nhìn Lục Khiêm, ánh mắt như muốn giết người.
Ma đao phun ra huyết vụ, một luồng sức mạnh ô uế phá không xẹt đến.
Rầm!
Hắc Liên bị phá vụn!
Trong khoảnh khắc Ma Liên bị phá vụn, hồn thể của Liễu Như Ý bạo lộ ra.
Khí đen tản ra, Âm thần không còn bất kỳ phòng ngự nào.
“Nên kết thúc trăm năm ân oán rồi.” Lý Độ mặc bạch y thở dài sâu sắc.
“Không! Nể phần tình xưa hãy buông tha cho ta đi!” Liễu Như Ý cận kề cái chết đã không còn hùng hổ dọa người như lúc trước.
“Ai! Ta không muốn nhục nhã ngươi.” Lý Độ mặc bạch y thở dài, Ma hỏa quấn quanh người đen kịt: “Mượn dùng câu nói của ngươi, chính là lấy thân ngươi thành ta đại đạo.”
Rào!
Ma hỏa phủ xuống hóa thành ngàn vạn hình thù quái dị, yêu quái tâm ma mặt xanh nanh vàng nuốt chửng lấy Âm thần của Liễu Như Ý.
Trước khi chết, vẻ mặt Liễu Như Ý hoặc vui sướng hoặc bi thương, phảng phất như trở lại những năm đó, những năm vẫn còn là phàm nhân mê muội vô tri…
Sau khi nuốt chửng Âm thần, Lý Độ đứng ngây tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích.
Nét mặt hoặc vui sướng hoặc buồn đau, hoặc giận dữ hoặc tĩnh lặng… Gương mặt cùng lúc xuất hiện bảy loại tâm trạng hỉ nộ ai nhạc tham sân si.
Ma hỏa trên người càng lúc càng hừng hực, xung quanh người có ngàn vạn thiên ma.
Một luồng tà niệm âm lệ xông thẳng vào trong lòng, Lục Khiêm vận chuyển Thanh Tâm chú, tâm ma lúc này mới tản đi.
Một lúc lâu sau, Lý Độ mở mắt nhìn Lục Khiêm, nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Trở lại thế giới hiện thực, Long Nhi đã biến thành một bộ thây khô, Liễu Như Ý cũng thành một bộ thi thể.
Chuyện khiến Lục Khiêm không ngờ tới chính là tại sao nhục thân của Lý Độ cũng chết, hoàn toàn không cảm ứng được nửa phần sinh cơ.
Nghĩ đến đây hắn ngẩng đầu nhìn Lý Độ, hỏi: “Người thành Dưỡng Thần rồi?”
Theo như hắn biết khi nhục thân Dưỡng Thần kỳ bị diệt, Âm thần vẫn có thể sinh tồn độc lập một thời gian.
Lý Độ thời thanh niên lắc đầu cười nói: “Không phải, đây là Tâm ma chi đạo, ta đã hóa thân thành ma.”
Tâm ma? Lục Khiêm không khỏi thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ đây là một hệ thống tu luyện mới.
“Vậy đi mau!” Lục Khiêm không muốn lãng phí nhiều lời.
“Không được, con đi trước!” Lý Độ từ chối.
Thái độ rất kiên quyết, dù có cơ hội rời đi vẫn không chịu mà ở lại nơi này.
Lục Khiêm hỏi: “Tại sao? Bây giờ người bước vào con đường tu hành mới, tương lai còn dài, sau này trở lại đã không còn như vậy.”
Lý Độ không mang đến cho hắn cảm giác quá ngột ngạt, không giống như những người U Thông kia khiến người khác nghẹt thở.
“Sau này không biết chừng sẽ không có ta.” Trông thấy Lục Khiêm hơi nghi hoặc, Lý Độ khẽ mỉm cười: “Không có chấp niệm thì sao còn là ma?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận