Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Xua hổ nuốt sói

【VIP】 Xua hổ nuốt sói
Chuyển Luân Vương nhận lấy bảo vật Lục Khiêm hiến, thừa dịp tâm tình không tệ giải thích một chút.
Nói ra Lục Khiêm cũng rất thức thời, khá cung kính với hắn, Chuyển Luân Vương cảm thấy có thể bồi dưỡng một phen.
"Đại nhân đã hiểu lầm, ta cũng không có ý nghĩ này."
Lục Khiêm cười nói, dáng vẻ không thèm để ý chút nào, nhưng trong lòng đã sớm muốn đánh người này ra thành từng khối.
Con vịt tới tay lạ bay, không đạt được thứ gì, uổng phí một phen sức lực.
Chấp niệm thoát ly trong lòng lại sâu hơn mấy phần, ở cái tổ chức nghiêm mật này, mọi cử động sẽ bị người khác giám thị, mặc kệ trốn đến nơi nào, chỉ cần khí tức của mình còn ở trên Hoàng Tuyền Sinh Tử Bộ, sẽ có thể tìm được mình dễ như ăn cháo.
Chuyển Luân Vương còn muốn nói điều gì, khi thấy hai vợ chồng Dương Tiêu bên cạnh Lục Khiêm, mắt nhất thời sáng lên, nói:
"Hai người này là bằng hữu của ngươi sao, trên người có khí tức cổ xưa, các ngươi còn có thiên tài địa bảo gì?"
Nói thế nào Chuyển Luân Vương cũng là lão yêu quái sống không biết bao nhiêu năm, cảnh giới cao hơn đám người một đẳng cấp, rất nhanh đã nhận ra được phu thê hai người ẩn giấu bí mật.
"Tại hạ không có thiên tài địa bảo, chỉ sợ vị đại nhân này nhìn lầm rồi."
Dương Tiêu biểu hiện đúng mực, cũng không có bởi vì Chuyển Luân Vương là cường giả mà cảm thấy e ngại.
"Hẳn là đại nhân nhìn lầm rồi, hai người bọn họ không có bảo vật, chúng ta cũng mới vừa tới đây."
Lục Khiêm tiến lên nói chuyện, bên ngoài cười hì hì, nhưng từ lâu nội tâm đã chìm xuống, xem ra việc này không ổn rồi.
"Ồ! Có phải không? Ngươi có biết kết cục nói dối không."
Chuyển Luân Vương không hề biểu lộ cảm xúc nhìn Lục Khiêm, nghĩ thầm thủ hạ này cần dạy dỗ, người này đúng là mầm mống tốt, khuyết điểm duy nhất chính là lên cấp quá nhanh, không hiểu quy tắc ngầm của U Minh Hoàng Tuyền.
U Minh Hoàng Tuyền không có nhiều quy tắc phức tạp, chỉ cần tuân theo một cái nguyên tắc, thượng cấp chính là thiên của mình, mặc kệ thượng cấp phát ra mệnh lệnh gì, cũng phải không do dự tuân theo.
"Hả, tại hạ không biết."
Thấy người này ngông cuồng như thế, Lục Khiêm mạnh mẽ nhẫn nhịn không phát tác, bây giờ không thể trở mặt cùng người này, đạo hạnh của hắn còn chưa tăng lên tới trình độ đủ để trở mặt.
Đúng lúc này, Dương Tiêu truyền âm cho hắn.
"Đạo hữu, có muốn động thủ hay không, ta sẽ toàn lực giúp ngươi."
Đầu óc Lục Khiêm nhanh chóng chuyển động, cân nhắc hơn thiệt, bản thân hắn không phải một người nhát gan, chỉ cần có một chút hi vọng sống, có hi vọng có thể đập, sẽ dốc toàn lực ứng phó, kiên trì tới cùng.
Tu vi Dương Tiêu mạnh mẽ, mặc dù không có khôi phục lại đỉnh phong, nhưng dù sao cũng có truyền thừa, lại tăng thêm nơi này là địa bàn của Dương Tiêu.
Phối hợp với năng lực của mình, nếu như chủ động đánh lén có khoảng ba phần mười cơ hội thắng.
Có thể liều một phen!
Chuyển Luân Vương nhìn chằm chằm Lục Khiêm, muốn tỏ thái độ với hắn.
Đám người Lục Khiêm chuẩn bị động thủ.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên Dương Tiêu lại truyền đến tin tức:
"Ngươi đừng cử động, có người tới, là Xích Tùng Tử lần trước."
"Ta biết phải làm thế nào rồi."
Ý nghĩ Lục Khiêm lóe lên, nhất thời nghĩ ra kế sách.
Xích Tùng Tử là cao thủ thời đại viễn cổ phục sinh, thực lực sàn sàn với Chuyển Luân Vương, có thể lợi dụng chuyện này một chút.
"Đại nhân, tại hạ ăn ngay nói thật."
Lục Khiêm trì hoãn thời gian.
"Ồ ngươi nói ..."
Chuyển Luân Vương lộ ra dáng vẻ hứng thú, ngẫm lại nếu như Lục Khiêm nói dối, vậy sẽ có thể trực tiếp bắt lấy, không nể nang chút gì.
"Có người!"
Bỗng nhiên Lục Khiêm hét lớn:
"Đại nhân cứu ta!"
Chỉ thấy một vài vệt sáng từ phía chân trời bay tới.
Một lão giả tóc tím ngăn chặn đường đi của mọi người.
Những người này chính là mấy người Xích Tùng Tử.
"Ta đang tự hỏi tại sao lại trốn ở chỗ này, hóa ra là mời được giúp đỡ, ngươi cho rằng như vậy sẽ có thể đánh thắng được ta hay sao?"
Xích Tùng Tử tựa như cười mà không phải cười, vừa nãy hắn cũng nghe thấy lời Lục Khiêm nói, cộng thêm Chuyển Luân Vương và Lục Khiêm đứng chung một chỗ, đương nhiên cho rằng Chuyển Luân Vương là giúp đỡ của bọn hắn.
"Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao bảo vật ra, ta sẽ cho các ngươi toàn thây."
"Đại nhân, vừa nãy chính là người này muốn cướp bảo vật của chúng ta."
Lục Khiêm nhìn Chuyển Luân Vương nói, hắn cũng không hề cho thấy là bảo vật gì, mỗi từ mỗi chữ đều ám chỉ về phía bảo dược.
Đồ vật này tiến vào trong tay Chuyển Luân Vương, sẽ không có đạo lý trả lại.
Ánh mắt Chuyển Luân Vương bắn ra một đạo hàn quang, pháp lực đen nhánh tràn ra, toàn bộ không gian bị nhuộm thành một màu đen kịt.
Thân hình của hắn bắt đầu tăng vọt, nhìn qua là một toà Tu La Kim Thân vô cùng lớn.
Sát khí huyết hồng hình thành thực chất, như giống như từng con trường long đỏ tươi bay lượn ở bên người.
Khi thì hình thành yêu ma quỷ quái, khi thì hình thành đao thương kiếm kích.
Con mắt thứ ba ở chính giữa giống như có thể nhìn thấu U Minh Thương Khung, dưới chân đạp lên một dòng sông màu vàng.
Nước sông chảy xuôi vạn năm, nghìn vạn quỷ thần kêu rên ở trong đó, sau đó từ trong sông bò ra, yêu khí che trời.
Cùng lúc đó, Xích Tùng Tử cũng động thủ.
"Các ngươi cùng tiến lên!"
Chuyển Luân Vương nói với Lục Khiêm.
"Tuân mệnh!"
Lục Khiêm bay lên trời, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một dòng sông, ba người bay vào giữa sông biến mất không còn tăm hơi, cảnh tượng này khiến đám người ở đây ngẩn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận