Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Chân thân đại thành, Tam Bảo đỉnh lô

【VIP】 Chân thân đại thành, Tam Bảo đỉnh lô
Chưa đầy một năm sau khi nhận được tiền thưởng tái cấu trúc của Lục Khiêm, làm sao có thể đánh bại Yêu tộc có thần thông bẩm sinh.
Đương nhiên có một số người vì sự an toàn của mạng sống không dám ứng chiến, nhưng luôn có nhiều lý do bên ngoài khác nhau buộc bọn họ phải lên đài. 
Phần lớn người bị khiêu chiến đều ứng chiến. Mà kết quả khi lên đài lại càng thê thảm. Thiên tài bộc lộ tài năng gần đây, ngoại trừ bảy tám người đã bế quan trước đó, hầu như mười người không còn một người. Thành quả của Tắc Hạ học cung trong một năm qua đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhưng không ai dám nói cái gì, cho dù hiện tại có sống cuộc sống an nhàn thoải mái, bọn họ cũng sẽ không bao giờ quên đây là địa bàn của Yêu tộc. Yêu quái ở đây có thể so sánh với sự tồn tại của Hoàng đế.
Người ta rõ ràng chạy đến giết người, phải xem Đại Tế Tửu không gì không làm được trong mắt mọi người sẽ xử lý như thế nào. Nhưng đợi hơn nửa tháng, không thấy bên trên tỏ thái độ, như thể cứ thế mà chịu sự thua lỗ này.
“Không phải là Đại Tế Tửu sợ rồi chứ?”
“Ai, ta đã đoán được từ sớm.”
“Hóa ra Đại Tế Tửu là loại người tham sống sợ chết.”
“Ngươi thì biết cái gì, Đại Tế Tửu gánh vác hi vọng của Tắc Hạ học cung, học cung còn chưa lớn mạnh, nếu kế hoạch phục hưng Nhân tộc bị phá hỏng chỉ vì một cơn tức giận nhất thời, ngươi có thể tha thứ sao?”
“Đúng đấy, đạo hạnh kém lại trách Đại Tế Tửu không ra mặt giúp ngươi, vậy sao ngươi không đồng ý để Đại Tế Tửu giúp ngươi tu luyện. Ngu xuẩn.”
Tuy nói như vậy, phần lớn trong lòng mọi người đều hơi ủ rũ. 
Bị Yêu tộc đè ép quả là một cảm giác làm người khác khó chịu. 
Học cung. La Vân mặc thường phục lo lắng đi lại trong phòng, trong khi Lục Khiêm ở bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh. 
“Phong Đô tiên trưởng, nếu không ta đuổi bọn họ đi, hiện tại Yêu tộc vẫn bán cho ta một chút mặt mũi.” La Vân nhìn về phía Lục Khiêm.
“Tại sao phải đuổi đi?” Lục Khiêm hỏi lại.
“Bọn hắn đây là lấy lớn hiếp nhỏ, thiên tài của Tắc Hạ học cung cũng bị bọn họ giết sạch rồi.”
La Vân bây giờ là xã tắc chủ vạn dặm giang sơn cao quý, đã học được cách bình tĩnh khi đối mặt với những việc lớn.
Nhưng Tắc Hạ học cung là chủ lực để sau này y thoát khỏi Yêu tộc. 
“Thiên tài đã chết thì sao có thể coi là thiên tài, sau này ngươi muốn dựa vào bọn họ để đối phó với Yêu tộc sao?”
Lục Khiêm đặt tách trà xuống, đi tới bên cửa sổ, sóng vai đứng bên cạnh La Vân. 
“Mọi thứ của Tắc Hạ học cung đều tốt, chỉ là vẫn còn thiếu một số thứ.”
“Cái gì?”
“Lòng người, bọn hắn quá an nhàn. Bọn họ cho rằng con đường tu luyện thật suôn sẻ, nếu như không gõ bọn họ, sau này nhất định sẽ sinh ra tâm tình hưởng thụ.” 
"Thì ra là thế. . ." La Vân trầm tư. Quả thật trong khoảng thời gian này, các học sinh tu luyện có chút lười biếng. Thật sự cho rằng là Tắc Hạ học cung là một thiên đường cách biệt với thế giới bên ngoài, quên mất thế giới bên ngoài thảm khốc như thế nào. 
“Không nói nữa, gần đây dân sinh thế nào?” 
“Vẫn ổn, ta đã phân ra mười tám chư hầu ở biên giới, mỗi người đều được lãnh một phần quốc vận, mỗi người đều có Chư Hầu kiếm, cũng coi như là tương đối thái bình.”
“Xã tắc bên này, thiết lập nông quan, y quan và Sĩ Nhân quán. Nói chung phát triển rất tốt.”
Đối mặt với khủng hoảng, La Vân có thể ổn định thời cuộc, khiến cho một phần bách tính an cư lạc nghiệp, văn nhân và quân đội đều có con đường lên cao. Mặc dù không thể so với Vương Đạo Nhạc Thổ trong truyền thuyết, ít nhất là tốt hơn rất nhiều so với Càn quốc ở bên kia. 
“Ừm, trước tiên đừng phong Vương cho những Vương gia khác họ, Chư Hầu cũng phải tìm người tín nhiệm. Mặc dù ngươi có thể quyết định sinh tử của bọn họ, nhưng nếu bọn họ phản loạn cũng sẽ ảnh hưởng đến quốc vận." 
“Đã hiểu, không bằng phong Vương cho tiên trưởng?”
“Được rồi, khiêm tốn một chút.” Lục Khiêm lại nói thêm: “Đúng rồi, ta bế quan một đoạn thời gian, hai năm sau, học sinh của hai tộc sẽ thi đấu. Ngươi nhất định phải nâng cao võ thuật, cuối cùng mời thêm nhiều người, đây là trận chiến khởi đầu cho sự tự tin của Nhân tộc.”
“Ta hiểu rồi.” La Vân ghi nhớ thật sâu vào trong lòng.  
“Học cung thi đấu?”
Sau khi La Vân rời đi, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Lục Khiêm. Hắn nào có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy để chơi đùa với một đám tiểu bối. Tay kết pháp quyết, đánh ra một đạo pháp lực.
Soạt!
Hai người bước ra từ bên trong Âm Phong. Một người là Thu Quan, một người khác là Yêu Nguyệt.
“Thu Quan, Chuyển Sinh đại trận chuyển di xong chưa?” 
“Đại nhân, mọi thứ đã sẵn sàng.” 
“Yêu Nguyệt thì sao?”
“Nô tài tìm được hang ổ của Cửu Vĩ Hung Điểu.”
“Được, ta đi bế quan, hai năm sau gọi ta.”
Lục Khiêm trở lại Diễm Tâm Kim Cung bế quan. Lần này không tiếc bất cứ giá nào bế quan. Công phu của hắn đã đến, nhưng đạo hạnh vẫn chưa được tích lũy, dùng các loại tiên tài bảo dược chồng lên là được. Lần này có việc lớn, sau khi Đạo Cơ viên mãn, trực tiếp thử đột Phá Hư Đan.  
Mặt khác, Yêu Nguyệt lấy danh nghĩa Đại Tế Tửu tấu lên triều đình,  chiêu sinh hai vạn học sinh, mời tu sĩ trong thiên hạ đến dạy học. Đồng thời xây một tòa Tắc Hạ thành ở bên ngoài trăm dặm. Yêu Nguyệt, Già Lam và các dòng chính khác giám sát toàn bộ quá trình. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận