Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thiên Đế Phá Thành, Hắc Bạch Vô Thường(2)

【VIP】 Thiên Đế Phá Thành, Hắc Bạch Vô Thường(2)
“Tuyệt đối không có, tiên nhân động phủ đúng là ở đây, người kia đoạt mất địa đồ, tại hạ không có cách nào lấy ra chứng cứ.” Lục Khiêm không sợ hãi chút nào đối mặt với gã.
“Rất tốt! Chỉ mong ngươi không có nói láo. Nếu không bản tọa sẽ bẻ gãy từng cái xương sườn của ngươi.”
Trung Phủ hừ lạnh một tiếng, lườm Lục Khiêm một cái: “Phế vật, đi trước đi!”
Lục Khiêm đi đến phía trước Trung Phủ. Đi được khoảng một trăm mét, bỗng nhiên dừng lại. Trung Phủ nghi hoặc tiến lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đại nhân, có lẽ ta đã tìm được người kia.”
“Ở đâu?”
“Ở ngay chỗ này.”
Lục Khiêm ngẩng đầu, cười xấu xa một tiếng, khuôn mặt đại biến. 
“Không hay rồi!” Đồng tử Trung Phủ co rút lại. Vậy mà lại bị gia hỏa này lừa.
Ầm!
Thiên Địa Đại Ma Bàn hai màu trắng đen đè xuống, mang theo sức mạnh của vạn quân, sức mạnh phá hủy núi cao.
Một vệt sáng đỏ trên cơ thể Trung Phủ. Đây là pháp lực hộ thể, hồng mang chống đỡ một hồi, trong nháy mắt ảm đạm xuống, trở thành chất dinh dưỡng của Thiên Địa Đại Ma Bàn.
Pháp lực hộ thể bị phá, theo sát mà đến là hỏa diễm đỏ bừng như máu. Hỏa diễm mang theo năng lượng nóng bỏng không gì sánh được bám vào phía trên Pháp Thân. Thông qua lỗ chân lông, tiến vào cơ bắp, mạch máu, lại theo huyết dịch chảy khắp toàn thân.
“A! Tạp chủng đáng chết!”
Thất khiếu của Trung Phủ phun lửa, vậy mà một cái tay chộp về phía Lục Khiêm.
Ầm!
Giờ phút này, thiên địa đại biến. Vì sao chuyển động, thời không điên đảo. Bầu trời đen như mực, mặt đất xám xịt. Bị ảnh hưởng bởi những thay đổi mạnh mẽ của thiên địa, Trung Phủ thậm chí quên động thủ.
Đại địa đen như mực mênh mông vô bờ. Ngọn núi bên cạnh như một cái gai đâm thẳng vào mây xanh. 
Lúc này trên đỉnh núi đại ngàn đã sáng lên hai ngọn đèn đỏ. Mỗi đèn đỏ có kích thước mười trượng. Mấy ngàn đạo xích mang chiếu xuống.
Hai người bừng tỉnh đại ngộ, cái này không phải là ngọn núi gì, rõ ràng là một con Hắc Xà cuộn lại. Hắc Xà này to đến nỗi cuộn lại thành một ngọn núi. 
“Gâu gâu gâu!”
Đại địa chấn động, trên đường chân trời xa xa hiện ra một đoàn bóng đen, đồng thời truyền đến tiếng chó sủa. Tiếng chó sủa ngày một to hơn, kèm theo đó là một luồng khói độc. Hai người vận dõi mắt lực nhìn sang. Chỉ thấy một con Hắc Cẩu cao lớn cách đó không xa. Hắc Cẩu không tính là quá lớn so với Trường Xà, thân cao hai mươi trượng, toàn thân đen như mực. Làn da lóe ra quang trạch như kim loại. Hóa ra là một con Thiết Cẩu.
Soạt!
Thiết Cẩu há miệng, trong mồm có một cái ống sắt.
Xì xì xì!
Một âm thanh phun khí vang lên. Vậy mà trong miệng Thiết Cẩu phun ra khói độc màu xanh. Khói độc theo tứ phía bốn phương tám hướng, lan tràn về phía hai người. 
Ầm ầm!
Bầu trời đen như mực bỗng nhiên trở nên đỏ rực. Nhiệt độ không khí dần dần lên cao. Mấy ngàn con rắn độc này vậy mà phun ra hỏa xà. Hỏa xà dần dần kéo dài, trăm trượng, ngàn trượng.
Đây cũng là Trường Xà phun lửa, Thiết Cẩu phun khói. Tầng thứ nhất của Địa Ngục đồ cảnh.
Sức mạnh của khói độc và hỏa diễm chĩa thẳng vào hai người. 
“Ha ha! Ngươi tự hưởng thụ đi!” Lục Khiêm cởi mở cười to. Sau đó móc ra một lá bùa. Mi tâm vỡ ra con mắt thứ ba. Đôi mắt này cấp tốc bắn phá bốn phương. Tìm tới điểm yếu của thế giới.
Ầm!
Lục Khiêm ném mạnh lá bùa ra ngoài. Lá bùa không lửa tự đốt.
Răng rắc! Hư không vỡ ra. Nhô ra một cái ngọc thủ. Cái tay này trắng như ngọc, trơn bóng không tì vết. Dài trăm trượng, rộng mười trượng. Trong nháy mắt xuất hiện, mang theo huyền diệu vô cùng vô tận.
Ầm ầm!
Cái tay này trực tiếp đánh vào phía trên bức tường vô hình. Sóng âm vô hình lật tung toàn bộ mặt đất. Hư không bỗng nhiên vỡ ra một vết rách to khoảng một ngón tay cái. Đang khép lại với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Lục Khiêm thấy thế biến hóa thành con ruồi, vèo một cái, bay qua vết nứt. Trước khi đi, còn có thời gian rảnh rỗi bỏ Đệ Nhất Vô Lượng vào Diễm Tâm Kim Cung.
“A! Tiểu tử! Thả ta ra ngoài!”
Hỏa diễm của Trường Xà vén lên nhục thân của Trung Phủ, khói độc mê hoặc cặp mắt của gã, ăn mòn pháp lực, hóa giải pháp thuật. Mặc dù tạo thành tổn thương rất nhỏ đối với gã, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều. Mà Trường Xà và Thiết Cẩu cũng không phải là thực thể chân chính, chúng sẽ tái sinh sau khi bị tiêu diệt. 
Rất nhanh, Trung Phủ dần dần mất đi sự sống. Chỉ còn lại Nguyên Thần lẻ loi trơ trọi. Nguyên Thần này quanh quẩn trong không gian, bất kể đi đến đâu đều kèm theo hỏa diễm và khói độc.
Lục Khiêm thông qua con mắt thứ ba, quan sát tất cả những điều này. Nếu như đoán không nhầm, nơi này chỉ sợ là nơi táng thân của Đại Từ Tôn. Những Địa Ngục đồ cảnh này hẳn là thần thông Đại Từ Tôn để lại. Nhưng tại sao Địa Ngục thứ hai, ‘Núi đao kiếm thụ, hoả che hàn băng’ lại không xuất hiện. Chẳng lẽ là Trung Phủ không chịu đựng nổi nữa rồi?
Lúc này, Nguyên Thần của Trung Phủ ngừng lại. Chỉ thấy có hai cái bóng phía trước gã. Một đen một trắng. Cao tới ngàn trượng, âm khí âm u. Giống như là Hắc Bạch Vô Thường.
Soạt!
Hắc Bạch Vô Thường duỗi ra một cái móc khóa khóa lại Nguyên Thần của Trung Phủ. Hư không vỡ ra một cánh cửa hắc ám. Trong tiếng kêu thảm thiết của Trung Phủ kéo gã đi vào.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận