Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Một phương thiên địa khác(1)

【VIP】 Một phương thiên địa khác(1)
Trước mắt là hoang nguyên vô tận đen như mực.
Âmtrầm, thê lãnh, hắc ám. . . Phi cầm mắt xanh không biết tên bay qua. Cuồng phong gào thét, tựa như quỷ khóc sói gào.
Bầu trời không có sao, một mảnh đen kịt, chỉ có một vầng trăng tròn treo trên trời.
Kỳ quái là xung quanh đây không một bóng người.
Xoạt!
Năng lượng pháp trận nhanh chóng tiêu hao, rốt cuộc không duy trì được, tâm thần Lục Khiêm bị kéo về hiện thực.
“Có một cái địa phương như thế là đủ rồi.”
Rốt cục Lục Khiêm cũng nghiệm chứng được nghi ngờ trong lòng.
Thực sự có một cái địa phương như thế. Đáng tiếc là mình chỉ có thể quan sát, không cách nào ảnh hưởng đến bên kia.
Nếu không sớm làm ra bố trí, thì tốt hơn rất nhiều so với tương lai hai mắt tối thui.
Thời gian sau đó, Lục Khiêm một bên tu hành Đại Khổ Ách Luân, một bên nghiên cứu biện pháp làm sao ảnh hưởng đến bên kia.
Đại Khổ Ách Luân trải qua hai năm tu hành, đã tiến vào tiểu thành chi cảnh. trình độ chắc chắn của Diêm La chân thân, tương đương với linh khí tam trọng thiên, linh khí cùng loại ở trước mặt hắn, căn bản không chống đỡ đưỡ hai chiêu.
Bây giờ đã tu luyện tới Ngân Sắc Thần Thủy, Ngân Sắc Thần Thủy tôi luyện hồn phách ÂmThần. Sau khi luyện thành, là có thể đột phá đến đại thành chi cảnh, cũng chính là tu vi Đạo Cơ hậu kỳ.
Bước kế tiếp chính là lĩnh ngộ Kim Luân trong đạo tàng. Trước giờ đạo tàng đều là lĩnh ngộ từng bước như vậy, sở dĩ lúc ở Minh Phủ dễ dàng, chủ yếu là vì Thiên Hà âm thầm mở ra.
Theo thời gian trôi qua, mức độ từ từ đi lên. Một con Giao Long dài ba tấc lơ lửng trên đỉnh đầu. Tự do tự tại ngao du bên trong pháp lực có hình dáng mây mù màu vàng.
Tích!
Một giọt ngân thủy rơi xuống thân thể bằng hồn phách của Giao Long.
“Ngao!”
Giao Long kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đong đưa kịch liệt, hình thái chợt sáng chợt tối. Bên cạnh có một con thỏ ngọc trắng như tuyết nằm sấp.
Thỏ ngọc thấy thế phun ra một hơi sương mù. Sương mù màu trắng phản chiếu ra thất thải quang mang, chính là từng mảnh từng mảnh ngọc tiết nhỏ bé không thể nhận ra. Ngọc tiết bay đến hồn thể của Giao Long, chữa trị thần hồn thụ thương của Giao Long.
Cứ như vậy tu luyện từng giọt nước một. Càng đến hậu kỳ, tốc độ tu luyện càng chậm. Chủ yếu là sản lượng ngọc tiết ít, hơn nữa Thiên Cương cấm chế khá thấp, khiến phẩm chất ngọc tiết không cao. Lúc này mới kéo dài thời gian.
Nhưng tu luyện Thiên Cương cấm chế cũng cần thời gian, nếu buông bỏ tu luyện đi chế tạo cấm chế, chẳng phải là lãng phí thời gian hơn ư.
Cấm chế đẳng cấp cao không thể để phân thân làm thay.
Lục Khiêm thử rất nhiều tài liệu, nhưng không có một cái nào hiệu quả tốt hơn so với ngọc tiết. Hoàng Tuyền đại đan còn tốt một chút.
Mấy cái phân thân bên cạnh, có một cái câu ra Hoàng Tuyền Dạ Xoa, mấy cái còn lại thì giết ma luyện đan. Tựa như dây chuyền sản xuất, liên tục không ngừng sản xuất Hoàng Tuyền đại đan.
Tu luyện không có tuế nguyệt, bất tri bất giác đã nửa năm trôi qua.
ÂmThần bay vào bên trong nhục thân, trải qua một phen tôi luyện, ÂmThần đã ngưng thực không gì sánh được.
Một ngày kia, Lục Khiêm thi triển ra Diêm La chân thân, chắc hẳn cũng có được lực lượng hủy thiên diệt địa như Bạch Diện ÂmQuân.
Mình bây giờ nắm giữ hai cái Kim Luân, tu luyện tới hậu kỳ lại có thể nắm giữ thêm một cái. Có tổng cộng sáu loại Kim Luân. Đến Đan Kiếp cảnh là có thể nắm giữ toàn bộ.
Chỉ là không biết có phần tiếp sau hay không, chí ít Lục Khiêm chưa thấy qua Thiên Hà sử dụng.
Xoạt!
Lục Khiêm mở to mắt, trước mặt là thế giới u ám đen như mực.
“Đạo tàng thần thi. . .”
Lục Khiêm tự lẩm bẩm. Từ khi kế thừa đạo tàng, hắn chưa từng thấy qua thân ảnh của đạo tàng thần thi. Theo hai lần Lục Khiêm tiếp xúc đến xem, cỗ thi thể này không ở trong phương thiên địa này. Có lẽ tra được tung tích thi thể, sẽ biết được tất cả huyền bí về Hoàng Tuyền đạo thống.
Lúc này, ngọc bội Tương Liễu để lại hiện lên một đạo ánh sáng nóng rực. Lục Khiêm lấy ngọc bội ra, phía trên hiển hiện một loạt chữ nghĩa.
“Lục Khiêm đạo hữu, thỉnh mượn Đỗng Sát Thần Nhãn dùng một lát.”
“Bắt đầu rồi sao?”
Lục Khiêm giống như cười mà không phải cười. Mi tâm vỡ ra, thần quang bắn vào ngọc bội.
Lục Khiêm cho hắn mượn một tia lực lượng của Đỗng Sát Thần Nhãn, ở trong chứa ba đạo Thẩm Phán Kim Quang. Tu vi Tương Liễu không tầm thường, hẳn là tốc độ Thẩm Phán Kim Quang sẽ càng nhanh hơn một chút.
Lục Khiêm cũng không có bay ra ngoài, mà chờ đợi tại chỗ.
Màn đêm dần dần buông xuống, tinh thần trận liệt. Lục Khiêm chắp tay đứng ở bên bờ vực, thần sắc thoải mái, tinh quang vẩy xuống bờ vai. Rốt cục cũng biết rõ vì sao cao thủ thích đứng ở bên bờ vực. Thực sự có loại cảm giác ở chỗ cao không khỏi rét lạnh.
“Yêu nghiệt to gan! Dám trộm Đỗng Sát Thần Nhãn của ta! !”
Lục Khiêm gầm thét một tiếng. Chỉ thấy chân trời xuất hiện một con cửu đầu Tương Liễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận