Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thanh Đế Kiến Mộc, Hắc Bối Kim Lý

【VIP】 Thanh Đế Kiến Mộc, Hắc Bối Kim Lý
Ngày hôm sau. Tần Anh và hai nam tử mặc áo giáp, uy nghiêm ung dung, đợi Diệp Thiền tới.
“Thiền muội, đây là Triệu Phiên tướng quân của Tín Quốc Công phủ, đây là Vinh Vương Thế tử Tần Khuyết.”
“Bái kiến hai vị ca ca.”
“Bái kiến quận chúa, ta thường xuyên nghe Bát ca nói về ngươi.”
Mấy người tự mình lên xe ngựa, tiến về huyện Quan Hải. Trên đường đi, Tần Anh tỏ ra rất quan tâm đến Diệp Thiền, điều này càng làm nữ tử tin tưởng mình gặp được đúng người.
Rất nhanh, mọi người đi tới huyện Quan Hải. Thành trì đổ nát, đường phố đầy những đội thi công con đường.
“Chờ một chút! Đường còn chưa khô, xin đi từ đường hông!” Thị vệ cửa thành vội vàng ngăn cản.
“To gan!”
Thân binh nổi giận, một roi quất vào mặt người lính canh. Thế mà dám bảo Thiên Hoàng quý tộc đi cửa hông, đây không phải đánh vào mặt thì là cái gì.
Lính canh trực tiếp bị quất bay ra ngoài, xe ngựa ngang ngược xông vào, làm công nhân, dân phu hoảng sợ tán loạn, một số người ngay cả xương cốt cũng bị té gãy.
“Thiền muội, thủ hạ của huyện lệnh ở chỗ này của muội thật không có mắt.” Tần Anh cười nói.
Diệp Thiền theo bản năng cảm thấy xấu hổ, gượng cười nói: "Huyện lệnh là con thứ của Lâm gia, từ nhỏ không có giáo dưỡng, ca ca chớ trách, lát nữa ta giáo huấn hắn là được."
Một đoàn người đi đến trước mặt nha môn, xe ngựa dừng lại, đám người đi ra khỏi xe ngựa.
Nhìn thấy Lục Khiêm tiến lên tiếp đón, Diệp Thiền giận không chỗ phát tiết.
“Lâm Phủ, ngươi quản thủ hạ thế nào vậy? Ngay cả xe ngựa của hoàng gia cũng dám cản.”
“Quận chúa chớ trách, những thủ hạ này đều là thôn phu dân dã mới tuyển, không biết lễ nghi, lát nữa nhất định hung hăng giáo huấn một trận."
Sau đó Diệp Thiền giới thiệu Bát hoàng tử và hai người tướng quân, Thế tử với hắn, Lục Khiêm chắp tay cúi người, pháp luật của Đại Càn, người có vị cách ngoại trừ Hoàng Đế thì người khác đều có thể không quỳ. Nếu không, Lục Khiêm thà giết mấy gia hoả này.
“Điện hạ, đêm mai mới là đêm trăng tròn, hạ quan đã sắp xếp yến hội, vẫn xin nể mặt.” Lục Khiêm cười nói.
Bát hoàng tử gật đầu không nói gì thêm, trong yến tiệc Diệp Thiền cũng không quên Lục Khiêm, không ngừng tranh công cho hắn, dù sao hắn cũng đã giúp một chuyện lớn như vậy.
“Ừm, đã như vậy, lát nữa ngươi dẫn người dò đường.”
Tần Anh ra vẻ miễn cưỡng, trong lòng sớm đã phá lên cười. Đang lo làm sao để đưa huyện lệnh Quan Hải tới, hiện tại ngược lại chủ động mở miệng. Dùng danh lợi mua chuộc lòng người tự nhiên là không thể thiếu, dù sao trở về không chết cũng phải chết.
Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời. Từng điểm tinh quang xuyên qua tầng mây rơi xuống đại địa, cả vùng dường như được bao phủ thêm một tầng ngân sa.
Lục Khiêm mang theo mười Thiên Nhân của Vũ quốc, cưỡi trên những con ngựa cao to. Bát hoàng tử kinh ngạc trước huyết khí hùng hậu của những người này, nhưng cũng không nói gì. Đại Càn quốc tuy chỉ có tín ngưỡng chi pháp, nhưng công pháp căn bản cũng vô cùng kỳ quặc, ngoại trừ bí pháp Ngũ Đế ban thưởng, còn có từ tinh thần khác, thậm chí bí pháp của Bách gia thượng cổ. Võ giả chi đạo cũng ở trong phạm trù quan phủ cho phép. Chỉ cần không thoát khỏi lồng chim tín ngưỡng đại đạo, tu pháp thuật gì triều đình cũng không thèm để ý.
Trong yến hội vừa rồi, thị nữ Già Lam bên cạnh huyện lệnh Quan Hải vô cùng xinh đẹp. Chỉ là trước mặt công chúng phải giữ gìn phong độ chiêu hiền đãi sĩ, không thể trực tiếp đòi hỏi, đợi trở về lại để cho Đái Tuyền xử lý.
Rất nhanh, mọi người đi tới chân núi. Đúng lúc này, mây đen tản ra, ánh trăng buông xuống. Hàn đầm dâng lên thanh vụ, Một làn sương xanh lam bốc lên từ trong hồ nước lạnh lẽo, dưới ánh trăng sương mù không ngừng nhúc nhích, giống như Thanh Long. Thanh Long vốn là Thần thú thần thánh, chẳng biết tại sao, con Thanh Long này nhìn có chút dữ tợn.
“Quả nhiên là Thanh Long chi tướng, trời sinh dị tượng, chắc chắn có bảo vật, Thiền muội, vất vả cho muội rồi.”
“Được.”
Diệp Thiền lấy ra một tờ giấy. Tờ giấy này vẽ một cây đại thụ trăm trượng không cành, lá của nó như cỏ chè vè, trăm hạt tự mọc, Loan Điểu tự hót, chim Phượng tự múa, linh thọ thực hoa, nơi cỏ cây tụ tập. Đây là Kiến Mộc, biểu tượng của Thanh Đế.
Cổ nhân nói: Bạch dân phương nam, phía dưới Kiến Mộc, mặt trời không bóng, hô mà không vang, đóng trong thiên địa, các vị thần trên trời.”
Đây là cây cầu nối trời, đất và người. Truyền thuyết kể rằng Thanh Đế thành đạo chính là vì đã hiểu Thượng Cổ Kiến Mộc chi đạo.
Tờ giấy bay về phía Thanh Long chi tướng, không lửa tự đốt, hóa thành tro tàn. Tro tàn trôi theo bốn phương tám hướng.
Ầm!
Thanh Long chi tướng nổ tung, một làn sóng màu xanh nhanh chóng cuốn đi.
Hắc Liên tướng quân Triệu Phiên bên cạnh Bát hoàng tử đạp một bước lên trời, trong tay cầm một chiếc khiên màu đen có hoa văn vàng ngăn ở phía trước.
Thế tử Tần Khuyết nhướng mày, một cái Thanh Loan bay đến trước người, ngăn cản ba động phía trước.
Mà đám ngườicLục Khiêm không nhúc nhích, giống như chưa kịp phản ứng, những người khác cũng không để ý tới.
Soạt!
Ba động lặng yên không một tiếng động xuyên qua đám người, phòng ngự của đám người hoàng tử hoàn toàn không có tác dụng.
Ánh mắt nhìn rõ tam giới của Lục Khiêm sớm đã nhìn ra hư thực, cho nên cũng không cần vẽ vời thêm chuyện.
Hàn đầm biến mất không thấy gì nữa, hư không xuất hiện một con đường ánh sáng rực rỡ. Con đường ánh sáng ở trong trời đêm tựa như một dải lụa màu, quang mang lấp lóe, sáng chói chói mắt.
“Chậc chậc, ta có chút tin tưởng đây là động phủ của Thanh Đế.” Tần Anh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, con đường ánh sáng tạo thành từ vô số phù lục, lấy sức mạnh của vũ cực, lối đi của động phủ đã được gấp lại. Nếu như đoán không nhầm, địa chỉ của động phủ có thể ở ngoài trăm triệu dặm, Thanh Đế thu thập vạn dặm khoảng cách thành một con đường ánh sáng, chỉ cần đạp vào con đường ánh sáng, là có thể chớp mắt là đến.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, nếu như giăng bẫy, chẳng phải tất cả mọi người đều bị bắt sao. Nghĩ đến đây, Tần Anh nhìn về phía đám người Lục Khiêm.
Lục Khiêm lập tức hiểu rõ, sau khi vụng trộm xác nhận, mang theo thủ hạ bay về phía con đường ánh sáng. Đạp vào con đường ánh sáng, Tần Anh thấy không có việc gì, lúc này mới yên lòng lại, đi theo đi lên.
Soạt!
Sau một khắc, đám người cùng con đường ánh sáng biến mất không thấy gì nữa. Trước mắt tối đen, sau đó sáng lên.
“Đây là?” Diệp Thiền nghi hoặc dò xét chung quanh.
Dưới chân chính là mặt đất bằng đá cẩm thạch trắng, trên đó thêu bách thú, quỷ quái, Long Phượng và dị nhân không biết tên. Bên ngoài hơn mười trượng là sương mù dày đặc. Chỉ có thể thấy rõ ràng đám người phía trước. Đây là cầu thang ngọc chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấp.
“Ngươi đi phía trước.” Ánh mắt Tần Anh ngưng trọng, lạnh lùng ra lệnh.
“Được.”
Lục Khiêm trong lòng nâng cao cảnh giác, mang theo mười thủ hạ đi ở phía trước mọi người.
“Khí phái rộng lớn, chỉ sợ không là động phủ bình thường, thậm chí có thể là nơi mà Thanh Đế thành đạo.” Ánh mắt Tần Anh hiện lên một tia tham lam, nếu như là thật. . .
Ầm!
Lúc này, phiến đá cẩm thạch màu trắng dưới chân nổ tung, một con mãnh hổ được chạm khắc trên sàn nhà sống dậy, lao về phía Tần Anh.
Triệu Phiên phản ứng rất nhanh, hét lớn một tiếng, thân hình cất cao ba trượng, giống như lực sĩ kim cương, trong tay tấm chắn hung hăng nện xuống.
Ầm!
Tấm chắn nện trên người mãnh hổ, Triệu Phiên ngược lại lùi lại mấy bước. Vẻ mặt không nhịn được, gã liên tục đập hơn mấy chục lần, lúc này mãnh hổ mới biến thành mảnh vụn.
Giết được mãnh hổ, một đám thân binh nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Tần Anh không nói một lời.
Ầm ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, vô số sàn nhà vỡ vụn, bách thú, Quỷ Thần, thực vật nhao nhao hoá sinh, bao vây tất cả mọi người.
Thiên Nhân bên cạnh Lục Khiêm trong nháy mắt bị đánh lén chết mất hai người.
Lông mày Diệp Thiền dựng lên, một chiếc roi giống như Thanh Long bay ra từ trong tay áo, mỗi một roi giết chết một con quái vật. Thế nhưng số lượng quá nhiều, đám người dần dần bị vây quanh.
“Thanh Đế chi đạo am hiểu điểm hóa vật chết, không thể giết hết được.”
Tần Anh nãy giờ vẫn bất động bỗng nhiên mở miệng, trong mắt nổ bắn ra hàn mang, khí thế đột nhiên thay đổi.
Lúc này, trời tối sầm lại. Đỉnh đầu mọi người xuất hiện một vũng hắc thủy, hắc thủy nhảy ra một con Hắc Bối Kim Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận