Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Đỉnh lô Chủng Ma(2)

Đỉnh lô Chủng Ma(2)
Thực lực của đỉnh lô càng mạnh, tâm trí càng kiên định, khi Đạo Tâm vỡ tan, sức mạnh mà Ma liên trả cho người sử dụng càng lớn.
“Nói như vậy, sư phụ bị xem là đỉnh lô rồi.” Trong lòng Lục Khiêm chợt chấn động, không thể tin được.
Tuy nói Lý Độ chỉ có thể sống được mấy năm, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn rồi.
“Phải! Bây giờ bọn họ chắc về Dược sơn rồi.”
Nói đến đây, vẻ sắc của Phương Tố mang một chút hồi ức:
“Năm đó thiên phú của Lý sư huynh rất cao, kiếm pháp, đan đạo, khí đạo đều tinh thông. Là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ chúng ta, lúc đó ta mới vừa nhập môn, một đạo sĩ vô cùng âm hiểm muốn lấy ta thử đan dược, vẫn là Lý sư huynh ra tay giúp đỡ, nếu không ta đã chết từ lâu rồi. Đạo đồng nhập môn năm đó hoặc ít hoặc nhiều đều nhận sự giúp đỡ của huynh ấy, thiên phú của huynh ấy cao, nhưng không hề ta đây. Thật sự là một người tốt, đáng tiếc không thích hợp ở môn phái này.”
Thông U quan nơi cá lớn nuốt bé có thể chấp nhận bất cứ ai. Kẻ cướp, kẻ trộm, lưu manh, ngụy quân tử, nhưng không chứa được người tốt.
Người tốt ở nơi này là từ mang nghĩa xấu, sẽ chỉ bị người ta ám toán.
Chuyện xảy ra sau đó như những gì Lục Khiêm tìm hiểu.
Lý Độ không chết, không phải vì Thông U và Liễu Như Ý khoan dung độ lượng.
Mà là người lúc đầu ủng hộ Lý Độ quá nhiều, nội bộ môn phái lục đục.
Cộng thêm chuyện này thật sự không vẻ vang gì, Thông U cũng không tiện ra tay với tiểu bối, cứ trì hoãn tới bây giờ.
“Thì ra là như vậy. Tiếp theo ta phải đi đâu?” Lục Khiêm hỏi.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha; ngươi bị nhốt trong Âm Hỏa động mười năm, chịu đựng nỗi khổ bị liệt hỏa thiêu đốt mười năm. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, nhiều nhất chỉ chịu chút nỗi đau da thịt.”
Lục Khiêm nghe xong thì cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên, đám người điện chủ này sẽ không tha cho hắn.
Thời gian mười năm, có quá nhiều thứ có thể thao túng.
Tình nghĩa mà năm đó Lý Độ để lại, liệu có thể chăm sóc hắn bao nhiêu chứ?
Có lẽ vài năm nữa hắn sẽ bị trồng xuống Ma chủng, rồi chết bất đắc kỳ tử.
Vào lúc này, một cơn gió lạnh lướt qua.
Làn sương mù đen sì nồng đậm ập tới, Thông U quan tọa lạc ở cực âm chi địa, khi âm khí cường thịnh, sương mù nồng đậm sẽ nhiều như bây giờ.
Sau khi đi qua làn sương mù nông đậm, sắc mặt của Lục Khiêm trở nên cực kỳ trắng bệch, y hệt tờ giấy vậy.
“Hửm?” Phương Tố trợn to mắt.
Trước tiên không nói tâm trạng của Phương Tố lúc này như thế nào.
Lục Khiêm bây giờ sớm đã không còn ở đó nữa.
Bóng người giống như báo săn, nhanh chóng chạy băng băng trong rừng, cảnh sắc hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau.
Mà hướng hắn đi, chính là Dược sơn.
“Lão đầu, thật sự không muốn nợ ân tình của người, nếu không như vậy thì ta không thể thông suốt được suy nghĩ mà.”
Lục Khiêm thầm nói trong lòng.
Nếu không sau khi thoát được, trong lòng từ đầu đến cuối luôn có chút không thoải mái.
Mặc kệ như thế nào, trả ân tình này trước đã.
Hơn nữa, đồng thời Lục Khiêm cũng đang cược.
Lúc đầu khi tiến vào U Minh, Lý Độ rõ ràng đã tính toán trước mọi việc, muốn tính món nợ năm đó với Thông U đạo nhân.
Dựa vào sự tiếp xúc mấy năm này, Lý Độ không phải là loại người nói lời nhảm nhí.
Nếu Lục Khiêm muốn trốn ra, chỉ dựa vào một mình hắn là rất khó.
Không có tín vật xuống núi, muốn lừa được Âm Nha và Tiếp Dẫn sứ giả là rất khó, càng đừng nói còn có truy binh.
Hơn nữa sau khi xuống núi, sợ rằng cũng không chạy được bao lâu.
Trong rừng rậm u tối.
Lục Khiêm tay cầm Hóa Huyết Ma đao, khoác Long Cơ Giáp, nhưng không có biến thân.
Món pháp khí Hắc Bào này khi xuất quan ra ngoài, vì ngăn chặn công kích của Lý Minh U mà bị hủy rồi.
Tay cầm lợi khí, sát tâm nổi lên.
Cho dù người đối đầu là cao nhân tu vi Dưỡng Thần hậu kỳ thậm chí Đạo Cơ sơ kỳ, thậm chí dính tới Thông U quan chủ trong bí cảnh.
Trước mặt đám kẻ địch mạnh mẽ này, Lục Khiêm nhỏ bé như sâu kiến.
Nhưng càng nguy hiểm, trong lòng hắn không biết tại sao càng bình tĩnh.
Ngược lại có loại cảm nhiệt huyết sôi sục.
Đi lại trên mũi đao, sinh tử đảo ngược ở giữa.
Giữa sự khủng bố của sự sống và cái chết thật ra có rất thứ có thể so sánh, đạo hạnh, bối cảnh đều không quan trọng, mà là so ai tranh đoạt được một tuyến sinh cơ trước.
Đặt cược mọi thứ để diệt sinh cơ của kẻ địch.
Loại cảm giác vừa khủng khiếp vừa kích thích này, thật sự khiến người ta rất lâu không thể quên được.
Dược sơn.
Nơi này trọng binh canh gác.
Hắc Bạch thủ vệ đầu đội nón cao, tay cầm Sát Uy bổng, hoặc bay ở trên trời, hoặc tuần tra dưới đất, mắt sáng như đuốc.
Trong Dược phòng, tất cả mọi người đều bị đuổi ra.
Chỉ còn lại một nam một nữ.
Liễu Như Ý ngồi ở trên một đài sen màu đen cực lớn.
Xung quanh khí đen vờn quanh, thỉnh thoảng lưu động huyễn hóa ra các loại hình thù kỳ quái.
Cả đại điện bị nhuộm thành một phiến Ma vực u ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận