Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trở lại Nam Linh, chuyện cũ cố nhân

【VIP】 Trở lại Nam Linh, chuyện cũ cố nhân
Xoạt!
Một trận cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, đầu tiên là trước mắt tối đen, sau đó ánh sáng lóe lên, thì đã sớm đi vào một phương thiên địa khác.
Lục Khiêm dò xét xung quanh.
Cỏ cây tươi tốt, núi non trập trùng. Ngoại trừ quang cầu sau lưng có vẻ hơi không hài hòa ra, còn lại là phúc địa tương đối an tĩnh.
“Viên quang cầu này không thể giấu đi sao?”
Lục Khiêm nhìn về phía Đệ Nhất Vô Lượng.
“Có thể ẩn giấu, nhưng lúc trở về còn phải tới nơi đây.”
Đệ Nhất Vô Lượng giao cho Lục Khiêm một khối ngọc bội.
Tâm niệm Lục Khiêm vừa động, quang cầu chậm rãi biến mất. Hai người chia ra hành động. Đệ Nhất Vô Lượng cầm tín vật của mình, đi Trảm Kiếp Bảo Uyển bái kiến Giang Minh. Còn Lục Khiêm thì đi Thông Thiên Hà, chuẩn bị đi xuống long mạch phía dưới nhìn xem. Đây là địa phương cuối cùng Thiên Hà đạo nhân táng thân. Năm đó Thiên Hà đạo nhân dung hợp Thông Thiên Hà, vừa lúc sông này bị Lục Khiêm rút đi Long Châu.
Dưới cơ duyên trùng hợp, Thiên Hà đạo nhân mất đi ý thức, vĩnh viễn hóa thành long mạch thay thế.
Lục Khiêm suy nghĩ có nên thức tỉnh gia hỏa này hay không. Dù sao trên người Thiên Hà cũng có rất nhiều bí mật. Thiên Hà cũng không biết đạt được đạo thống Đại Từ Tôn ở nơi nào, mặc dù thiếu khuyết, không sánh bằng Âm Cảnh Thiên Cung, nhưng nói như thế nào cũng là một cái manh mối.
Phía trước là một con sông lớn không biết dài đến đâu. Nước sông có sóng lớn mãnh liệt. Chỗ rộng nhất lên đến ngàn dặm. Trên mặt sông quanh năm bao phủ mây đen. Thỉnh thoảng hiện lên sấm chớp mưa bão kịch liệt.
Lục Khiêm nhìn sấm chớp mưa bão phía trên bầu trời, trong lòng không nhịn được có chút hoài niệm.
Chính giữa Thông Thiên Hà có một quần đảo. Lục Khiêm đi đến trên một tảng đá ngầm trong đó.
Soạt!
Mặt nước vỡ ra, một lão đầu hai bên gương mặt mọc ra mang cá, trèo một chiếc thuyền con chậm rãi đi tới.
“Khách nhân! Lão phu rất quen thuộc nơi đây, ngài có muốn ta dẫn đường không? Chỉ cần ba trăm Pháp Tiền.”
“Được! Đi Vạn Tượng đảo trung tâm hồ.”
Lục Khiêm mỉm cười.
Thân hình bay lên thuyền nhỏ. Lúc này mới phát hiện, trên thuyền có ba tu sĩ ăn mặc quái dị. Ai cũng mang theo áo choàng, sợ bị người khác nhìn thấy hình dạng.
Thuyền phu nghe vậy cười một tiếng, nói:
“Có lẽ đây là lần đầu tiên khách quan tới Thông Thiên Hà đúng không? Vạn Tượng đảo đã bị đánh nát, sớm đã không còn Vạn Tượng đảo nữa, hiện tại là Vạn Tượng quần đảo.”
Nghe thấy Lục Khiêm lần đầu tiên đến đây, ánh mắt ba người khác không nhịn được nhìn qua.
Bên này là khu vực không ai quản lí, trên cơ bản người đến bên này đều là tội phạm bị truy nã hoặc là phản đồ của các phái.
Lúc này, một người trong đó xốc áo choàng lên, lộ ra một cái đầu trọc vô lại.
Đại hán có làn da ngăm đen, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, trên mặt lại mang theo nụ cười hiền hòa.
“Tại hạ là Dương Liệt! Đạo hữu là nhân sĩ phương nào? Tại sao lại ngay cả chuyện này cũng không biết rõ.”
“À, năm đó đại chiến xảy ra, bản môn tị thế không ra, mấy năm này mới ra ngoài, không nghĩ tới lại thay đổi lớn như vậy.”
Lục Khiêm không thèm để ý ánh mắt thăm dò của đám người.
“Quả thật Minh Phủ chi chiến, Yêu tộc chi họa năm đó làm cho nguyên khí Nam Linh vực đại thương, mấy năm nay mới khôi phục lại.”
Dương Liệt bày ra dáng vẻ như vậy.
Âm thầm dò xét Lục Khiêm, tiểu tử này nhìn qua da mịn thịt mềm, lại nghênh ngang ở chỗ này, hoặc là cao thủ, hoặc là thái điểu vừa mới ra đời.
Khả năng vế sau sẽ lớn hơn một chút.
Đợi hắn lừa dối một chút, lát nữa sẽ có dê béo để thịt.
“Thì ra là thế, thế cục thế giới mới như thế nào?”
Lục Khiêm tính toán thời gian một chút.
Thời gian từ lúc mình rời đi đã hơn một trăm năm.
Không biết cố nhân năm đó ở đâu.
“Phía nam vẫn là Trảm Kiếp Bảo Uyển độc đại, sau đó là Vạn Thế Âm Chủng, U Đô Kiếm Lâu. Phía bắc do Phương Thốn Yêu Quốc chiếm cứ, mặc dù ba vị Yêu Chủ chết rồi, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, không phải môn phái bình thường có thể so sánh.”
“Ồ? Cửu Tiêu Đạo Minh năm đó thì sao?”
Lúc này thuyền phu xen vào nói:
“Xuống dốc, Địa Quan Thái Tế Hàn Tiêu mới là Đạo Cơ hậu kỳ, Hạ Quan Xuân Quan đã sớm vẫn lạc, bây giờ thế lực lớn co lại, đã không phải là đại phái nữa.”
“Hừ.”
Lúc này Dương Liệt cười lạnh một tiếng:
“Năm đó Nam Linh Địa Khí Chi Chủ Lục Khiêm giết chết không ít người, Yêu tộc và Nhân tộc đều muốn báo thù, nếu không phải Kiếm Chủ Giang Minh che chở, chỉ sợ hiện tại đã sớm bị diệt.”
“Thôi, tin tức của đạo hữu không linh thông rồi.”
Lúc này, một thanh âm quái khí khác vang lên.
“Xin chỉ giáo cho?”
Dương Thanh lộ vẻ không ngờ.
“Hôm qua Kiếm Chủ Giang Minh đã bế quan, nghe nói chính tà trong ứng ngoài hợp chuẩn bị tìm Cửu Tiêu Đạo Minh tính sổ, tam đại Vương tộc Phương Thốn yêu quốc đều tới.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận