Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Hoàng Tuyền Kim Kiều dị biến(2)

【VIP】 Hoàng Tuyền Kim Kiều dị biến(2)
Tất nhiên, câu này không nói ngay trước mặt Lục Khiêm, mà là dùng bí pháp truyền âm của Long tộc. Sở dĩ không trực tiếp hưởng thành quả, chủ yếu vẫn là vì Hồ mẫu đã đảm bảo với Nhân tộc. Nếu không thì y đã giết người từ lâu rồi. 
“Cha, Tắc Hạ học cung này có gì hay ho vậy.” Trong lòng Đà Giáp khó hiểu. 
“Ngươi thì biết cái gì. Tắc Hạ học cung có thể bồi dưỡng tu sĩ nhanh chóng, vừa có thể coi như bia đỡ đạn, vừa có thể xem như huyết thực, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao.” Cửu Quỳ Long chính là thấy được điểm ấy, mới muốn kéo Tắc Hạ học cung xuống. 
Đồng thời cũng có một chút tư tâm. Đà Giáp tu vi không cao, có tu vi khoảng chừng Đạo Cơ trung kỳ. Tám huynh trưởng khác mỗi người đảm đương một phía. So sánh cùng nhau, Đà Giáp ngược lại có vẻ thường thường không có gì lạ. 
Mặc dù nói rồng sinh chín con đều có khác biệt, Cửu Quỳ Long vẫn cho rằng các con của mình có tiền đồ hơn, để không làm mất tấm mặt mo của mình. 
Hai yêu giao lưu nhiều như vậy, ngoại giới trôi qua không đến một hơi thở. Đà Giáp tựa hồ hoàn toàn tỉnh ngộ sau khi bị mắng, vội vàng chắp tay tạ lỗi: “Đại Tế Tửu, thật xin lỗi, tiểu nhân biết sai rồi.”
“Đại Tế Tửu, tiểu nhi tử không hiểu chuyện, bản tọa phái một ít người học cùng được không?” 
“Tất nhiên, tôn chỉ của Tắc Hạ học cung chính là giảng dạy mà không phân biệt đối xử. Chúng ta hoan nghênh bất cứ ai đến học.” Lục Khiêm từ chối cho ý kiến, như thể không biết âm mưu bên trong của họ. 
Đương nhiên, cũng không quan tâm những thứ này. Đạo hạnh là điều quan trọng nhất, chỉ cần cho mình đủ thời gian, không ngại nhịn thêm vài bước. 
“Việc này không nên chậm trễ, Đà Giáp ngươi thu dọn đồ đạc, đi cùng Tế Tửu đi.” Cửu Quỳ Long giao phó xong mọi thứ, hóa thành một đạo hắc ảnh rời đi.
Tắc Hạ học cung chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, bằng không thì cũng sẽ không phái tiểu nhi tử cà lơ phất phơ đi xử lý. Y chỉ muốn kiếm việc gì đó để nhi tử bận rộn, miễn cho suốt ngày gây chuyện thị phi.
“Đại tế tửu ngươi đi dạo một vòng trước, lát nữa sẽ đến tìm ngươi.” 
Đà Giáp quay đầu nhìn vào hư không, hô: “Lão Cửu, ngươi mang Đại Tế Tửu đến Linh Ưng viên đi dạo một vòng, dẫn hắn đi gặp một vài đồng hương.”
Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của y có chút thú vị, như thể trong Linh Ưng viên có điều gì kinh khủng. 
Soạt!
Vừa dứt lời, hư không xuất hiện một đạo hắc ảnh. Đây là một tráng hán mặc hắc giáp. Với bản lĩnh xuất quỷ nhập thần bậc này, hẳn không phải là Long chủng.
“Đại Tế Tửu, mời!” Lão Cửu làm động tác mời, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện pháp trận. Pháp trận tản ra quang mang không thể giải thích được, không biết dẫn đến nơi nào. 
Lục Khiêm bước lên, cảnh tượng trước mắt đúng như những gì mình đã đoán. Đây là nơi mà Yêu tộc nuôi dưỡng nhân loại. Tinh thần con người ở đây chết lặng, giống như cái xác không hồn. Dù cho nhìn thấy Lục Khiêm đến, trên mặt cũng sẽ không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào. Hầu hết con người đều thiếu tay và chân, đặc biệt là thanh niên. Bên cạnh là một cây đại thụ, lá to bằng lòng bàn tay đỏ tươi như máu, trái cây lại là từng quả tim đang đập.
Đất ở gốc cây có màu nâu đen. Giống như huyết dịch đã khô. Ngoại trừ đại thụ mọc da tim người, còn có cây thịt người và sông máu người. 
Nói chung yêu quái tu luyện có thành tựu sẽ không ăn thịt người bình thường, muốn ăn cũng chỉ ăn tu sĩ nhân loại. Bởi vì năng lượng chứa trong cơ thể của tu sĩ tương đối cao, người bình thường dùng để nuôi nấng yêu thú, để chúng sớm ngày tu thành hình người. 
Đối với yêu quái, địa vị của con người tương đương với đan dược. Đương nhiên, đan dược cần phải luyện chế, mà nhân loại tựa như là một gốc rạ, rau hẹ, hiệu quả vẫn tốt hơn đan dược thông thường. Rất nhiều Yêu tộc trên cơ bản đều sẽ nuôi dưỡng nhân loại làm huyết thực.
“Đại Tế Tửu đại nhân, đây chính là đồng hương của ngươi, mới chở từ trên chiến trường đến đây, có phải có cảm giác trở lại cố hương không?” Lão Cửu cười nói. 
Lục Khiêm nghe vậy cười một tiếng, chỉ vào áo bào đen trên người, nói: “Ta không biết bọn họ. Cái áo lông hồ ly trên người của ta có phải cũng khiến ngươi có cảm giác như nhìn thấy đồng loại không? Vừa mới lột da từ trên người hồ ly, vẫn còn mới.” 
“Đúng rồi, thảm và chăn mền trong nhà bản tọa đều được làm bằng da cáo. Ngày khác đến làm khách, nhìn xem những người mất tích trong tộc còn ở đó không. Bản toạ có lòng từ bi sẽ để các ngươi đoàn tụ.”
Lục Khiêm nhìn một cái đã nhìn ra người này có bản thể là Hồ tộc, Hồ tộc am hiểu huyễn thuật.
“Ngươi. . .” Lão Cửu bỗng nhiên bộc phát ra khí thế cường đại.  
Lục Khiêm không nhúc nhích, cười nói: “Muốn động thủ? Ngươi có thể thử xem.” 
“Ngươi chờ…” 
Lão Cửu sắc mặt xanh xám, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không có động thủ. 
Rất nhanh, Đà Giáp cũng thu dọn đồ đạc xong, một đoàn người đi về hướng Tắc Hạ học cung.
Ầm!
Vừa về tới chỗ ở, Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều bên trong Thức Hải đột nhiên phát ra một tiếng vang. Ma ý vô biên cuốn tới. Toàn bộ Giao Phục Hoàng Tuyền đồ bị nhuộm thành một mảnh màu vàng. 
Một hư ảnh khổng lồ xuất hiện trên bầu trời vô tận. Kim Kiều to như bầu trời, một phần ở thế giới này, một chỗ khác thì ở một chỗ sâu không biết tên. Trên cầu có một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt. 
Tiến triển của sự việc vượt xa dự kiến của Lục Khiêm, vốn cho là cần mấy năm, nhưng không ngờ đã hoàn thành ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận