Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Nguyệt Tinh nhất tộc(1)

【VIP】 Nguyệt Tinh nhất tộc(1)
Tóc dài thanh khiết, lông mi giống như lá liễu, lông mày nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, váy dài xanh thẳm cùng khuôn mặt trắng như tuyết lấm bùn đất, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Thân hình Thiên Sách rơi xuống đất, trọng giáp binh ở bốn phía cũng xông tới.
Bọn hắn mang vác rất nhiều, nhưng ai cũng có nội lực, nên hành động còn nhanh hơn so với liệt mã.
Xoạt!
Thiên Sách vừa định tiến lên bắt lấy nữ tử. Một cỗ xe ngựa đen như mực phá mưa mà đến, ngăn ở trước hai bên. Thiên Sách vô ý thức đánh ra một chưởng, đánh vào trên thân ngựa, giống như đánh vào Bách Luyện Cương cứng rắn.
Chẳng những không đánh chết ngựa, mà lực phản chấn còn khiến cho hắn rút lui mấy bước.
“Con ngựa này. . .”
Trong mắt Thiên Sách lóe lên một tia kinh dị.
Chỉ con ngựa đã thần tuấn như vậy, vậy chủ nhân của nó sẽ lợi hại như nào.
Ngồi đầu xe ngựa là một đại hán râu quai nón đeo vòng đầu báo. Hai người liếc nhau, Thiên Sách ngửi được một cỗ sát khí mãnh liệt. Kinh nghiệm sa trường lâu năm nói cho hắn biết, trên tay không có hơn ngàn mạng người, không thể có sát khí như thế.
Dũng tướng như vậy lại làm xa phu cho người, đến cùng người trong xe ngựa là ai?
“Ai dám ngăn cản Thiên Sách quân, không muốn sống nữa sao?”
Thủ hạ quát.
“Ngừng!”
Thiên Sách ngăn tên thủ hạ sắp xuất thủ lại, nhìn về phía đám người trên xe ngựa, cười nói.
“Vị tráng sĩ này, nàng và ta có thù, xin giơ cao đánh khẽ.”
Ai ngờ đại hán râu quai nón căn bản không nể tình, quát lớn:
“Nhanh chóng rời đi, cô gái này được đại nhân ta bảo vệ rồi.”
“Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
Nữ tử này cũng rất thức thời, vội vàng đứng dậy, hành lễ về phía xe ngựa, biểu thị cảm tạ với Hổ Bí.
“Vị tráng sĩ này, các ngươi vốn không quen biết, cần gì phải sa vào vũng nước đục này.”
Vẻ mặt Thiên Sách cứng đờ, kiềm chế lòng giết người của mình.
“Tiểu Cửu, mang cho vị tráng sĩ cùng quý nhân trong xe ngựa này hai vò rượu ngon, thuận tiện đưa họ chút lộ phí.”
Thiên Sách thượng tướng tự nhận mình đã đủ hạ thấp tư thái. Bình thường hắn đã sớm hạ lệnh chém gia hỏa vô lễ này thành muôn mảnh. Nhóm người này xuất hiện ban đêm, nhất định có chỗ dựa dẫm, Thiên Sách thực sự không muốn gây thêm rắc rối. Vì thế hắn còn đặc biệt phô ra bản lĩnh cách không thủ vật.
Loảng xoảng!
Vò rượu bị ném xuống đất, mấy trăm lượng hoàng kim rơi vào trong nước bẩn.
“Mau cút, đừng ép ta nổi giận.”
Hai mắt Hổ Bí trừng đến căng tròn.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, động thủ!”
Thiên Sách cũng không nói nhảm nữa. Lập tực ra tay, vừa ra tay chính là sát chiêu, băng lăng đầy trời rơi xuống.
Hổ Bí khinh thường cười cợt. Nhẹ nhàng điểm ra một chỉ. Trăm trượng huyết quang hoành không. Ngoài mười dặm cũng có thể thấy rõ huyết quang.
Xoạt!
Huyết sắc cương sát lóe lên một cái rồi biến mất, Thiên Sách ngay cả tro cũng không để lại.
Cùng lúc đó, mấy chục tên Đạo binh ở dưới sự dẫn dắt của Giáo úy từ hai cánh xông ra, chém dưa thái rau, tiêu diệt mấy trăm tên trọng giáp binh.
“Tiên nhân. . . Đúng là tiên nhân trong truyền thuyết.”
Trong ánh mắt nữ tử hiện lên một tia kinh ngạc.
Võ Thánh thần công cái thế một đấu một vạn, vậy mà lại dễ dàng chết rồi. Trong lúc nhất thời nữ tử nói không ra lời.
“Đô vệ đại nhân.”
Lúc này, rèm xe ngựa xốc lên. Một tên nam tử trẻ tuổi mặc trường bào đi ra.
Khuôn mặt nam tử như ngọc, hai con ngươi tà ý nghiêm nghị. Lưu lại ấn tượng sâu sắc cho nữ tử. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Khiêm, trong đầu nữ tử này xuất hiện một chút kịch bản.
“Nô gia Tuyết Nguyệt, đa tạ đại nhân ân cứu mạng.”
Lúc này, mưa to vẫn chưa ngừng. Toàn thân Tuyết Nguyệt ướt đẫm, y phục xanh thẳm dính sát vào thân thể linh lung tinh tế, mông eo hơi vểnh, kích thước vừa vặn, thật là mỹ nhân xuất sắc.
“Tuyết Nguyệt? Tên rất hay, ngươi lên trước đi.”
Tuyết Nguyệt nhấc váy leo lên xe ngựa, nhìn thấy ánh mắt Lục Khiêm, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán.
Người này tuổi tác còn trẻ, đã có tiên nhân làm thủ hạ, nhất định là dòng dõi có bối cảnh thâm hậu. Sở dĩ cứu mình là vì trẻ tuổi khí thịnh, muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuyết Nguyệt vẫn rất tự tin với dung mạo của mình.
Có lẽ có thể lợi dụng điểm ấy.
Người này tuổi trẻ khinh cuồng, cho thêm chút ngon ngọt, thỉnh thoảng kéo một cái, khiến bọn hắn đối lập với Lâm quốc. Đến lúc đó có thể báo thù cho tộc nhân đã chết đi. Nghĩ tới đây, Tuyết Nguyệt bày ra dáng vẻ thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn Lục Khiêm.
Lúc này, nàng phát hiện ánh mắt Lục Khiêm thanh tĩnh, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
“Có phải ngươi đang muốn lợi dụng ta? Cảm thấy sắc đẹp của mình đủ để ta bị ma quỷ ám ảnh?”
Lục Khiêm khẽ cười một tiếng, bổ sung lần nữa:
“Hoặc là cho một điểm ám chỉ nho nhỏ, ta sẽ bán mạng vì ngươi?”
Tuyết Nguyệt vừa muốn nói gì, Lục Khiêm đã trực tiếp điểm ra một chỉ.
Sử dụng Tam Tạng Thanh Tâm Chú lâu rồi không dùng, mạng lưới thần ý nhanh chóng nảy mầm mọc rễ trong nội tâm Tuyết Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận