Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ý chí thiên địa

【VIP】 Ý chí thiên địa
Chỉ dùng một chiêu, một chiêu chế địch. Lục Khiêm thậm chí còn cảm thấy chưa hoàn toàn làm nóng người. Đám gia hoả này thật sự là chênh lệch quá lớn với mình, ngay cả cơ hội đánh lại cũng không có.
“Nguy cơ đã giải quyết, đi tìm bọn người Tiêu Phàm đi.” Lục Khiêm nhìn về phía Đệ Nhất Vô Lượng.
Bên này giết chết đám người Đại Xà, Tề quốc bên kia cũng không lập tức biết rõ. Càng ngày càng nhiều hung thú đáng sợ tuân theo mệnh lệnh của đại xà khi còn sống chạy đến, hàng trăm ngàn hung thú từ trên trời, mặt đất, dưới mặt đất bao bọc vây quanh thủ đô Tề quốc.
Tường thành bên ngoài thành, bọn người Trương Bằng, Già Lam, Tiêu Phàm đứng ở trên tường thành, Hoàng Đế ngự giá thân chinh, cổ vũ rất lớn cho khí thế của binh sĩ.
“Lát nữa sẽ dựa vào ngươi làm chủ lực, ta chỉ có thể miễn cưỡng dùng ra sáu thành tu vi." Già Lam nói.
“Biết rõ.” Sắc mặt Trương Bằng nghiêm túc, dưới sự dốc hết tài nguyên của mọi người, y rốt cuộc khôi phục thực lực thời kỳ hoàng kim ở kiếp trước. Có thể kém một chút so với đại xà, nhưng gã có đám người Già Lam Tiêu Phàm tọa trấn.
Hung thú càng ngày càng nhiều, nhưng chúng nó cũng không lập tức công kích.
Rống!
Rốt cục, dưới tiếng gầm thét của hung thú dẫn đầu, hung thú mãnh liệt xông tới. Một số lượng lớn hung thú giống như thủy triều, từ tứ phía bốn phương tám hướng lao xuống, chỉ cần hạ cục toà hùng thành này của nhân loại, như vậy những thành trì khác sẽ biến thành năm bè bảy mảng.
“Tới rồi.”
Trong lòng Trương Bằng dù khẩn trương, lại là kích động, nhiệt huyết sôi trào, từ nay về sau, y sẽ tiếp nhận ngọn cờ của Thiên Tề Đại Đế, dẫn đầu Nhân tộc đi về phía huy hoàng. Mà y cũng sẽ vượt qua Thiên Tề Đại Đế, trở thành một cột mốc mới.
“Động thủ!” Trương Bằng gầm thét, sau lưng xuất hiện một Pháp Tướng ngàn trượng.
Ầm!
Lúc này, phương xa truyền đến một đạo bạch quang. Hung thú ở dưới bạch quang, nhao nhao chôn vùi thành tro.
“Ặc. . .” Trương Bằng ngây ngẩn cả người, Già Lam cũng nhíu lại đôi mi thanh tú.
Đây là có chuyện gì? Bọn họ còn chưa ra tay, hung thú đột nhiên lùi bước?
Khi nhìn thấy thân ảnh sau lưng bạch quang, đôi mắt đẹp của Già Lam trợn lên, cố nén xúc động nhào lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cung nghênh đại nhân.”
“Lão sư!” Tiêu Phàm kinh hỉ nói.
Trương Bằng nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại. Người có thể để cho thụ thần thủ hộ xưng là đại nhân, Tiêu Phàm xưng là lão sư, còn không phải là Thiên Tề Đại Đế trong truyền thuyết. Thiên Tề Đại Đế một chiêu đã giải quyết hung thú, Trương Bằng ý thức được mình và hắn đến tột cùng cách xa bao nhiêu. Vốn nghĩ rằng mình có thể vượt qua thần tượng trước đây, bây giờ suy nghĩ một chút vẫn là quá ngây thơ. Đương nhiên, gã không phải người lòng dạ nhỏ mọn như Mai Khê, không nhìn được việc tốt của người khác, vẫn cung kính chào hỏi.
“Ừm, xin đứng lên.” Lục Khiêm liếc Già Lam, hai trăm năm không gặp, nữ tử này vẫn phong tình vạn chủng như vậy.
Đứng sau Già Lam cách đó không xa là một nữ tử mặc áo trắng như thần tiên phi tử. Mày ngài răng trắng, tiên tư ngọc mạo. Nữ tử chính là Tiểu Thanh, bên cạnh nàng là một nữ tử Tinh Linh không thua kém gì nàng. Hai nữ tử như là một đóa Tịnh Đế Liên Hoa.
Tiểu Thanh và Thải Vi, tu vi của các nàng cũng tiếp cận cảnh giới Hư Đan. Hai trăm năm gặp nhau, thay đổi đều rất lớn.
...
“Mọi người còn nhớ rõ ta hay không?”
Bầu không khí hơi trầm mặc, Đệ Nhất Vô Lượng đứng ra làm bầu không khí sinh động.
“Ngươi là Phù Đề quốc chủ?” Già Lam cảm thấy người trước mắt này hơi quen mắt.
“Phu nhân gọi ta Đệ Nhất Vô Lượng là được.” Đệ Nhất Vô Lượng cười nói.
“Thu Quan đâu?”
“Thu Quan đang chuyển sinh, mấy ngày nữa sẽ xuất quan.”
Lục Khiêm đi đến trước mặt Trương Bằng, đánh giá Trương Bằng một chút.
“Ngươi chính là La Vân chuyển thế? Về sau ngươi chính là Hoàng Đế đời thứ ba của Tề quốc.”
“Ta. . . Ta có thể không đảm nhiệm nổi.” Trương Bằng hơi khẩn trương, Tề quốc có mười hai tỷ quốc dân, gánh nặng bỗng nhiên đè ở trên người, cho dù là ai cũng cảm giác áp lực như núi.
Lục Khiêm đập bả vai y, động viên nói: “Không sao, từ từ học.”
Ngày hôm sau.
Cấm địa sau núi của Tắc Hạ học cung.
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào màn trướng phù dung ấm áp, ba nữ nhân mang theo mỏi mệt ngủ mất, ngọc thể đang nằm, dưới ánh mặt trời phát ra quang mang như bạch ngọc.
Cảm giác được Lục Khiêm tỉnh lại, Già Lam cũng theo đó tỉnh lại mặc quần áo tử tế cho hắn.
Lục Khiêm ngồi xuống, khác với đám người Già Lam mệt mỏi, hấp thu góp nhặt nguyên âm hai trăm năm, có thể nói là tinh thần toả sáng.
“Đại nhân lần này trở về là đưa chúng ta rời khỏi?” Già Lam sắc mặt ửng đỏ.
“Cũng gần như vậy, sau này không còn Thái Ảm vực nữa."
Lục Khiêm giải thích ngắn gọn về kế hoạch. Hắn dự định đánh xuyên qua tâm của Thái Ảm vực, rút ra Hoàng Tuyền bản nguyên tinh khí thuộc tính âm, Thái Ảm vực vì vậy sẽ vỡ vụn, tan tành. Sau này không còn tiếp tục là một lĩnh vực, đoán chừng sẽ vỡ vụn thành những quần đảo ở hải ngoại kia. Hầu hết mọi người sẽ chết trong thảm họa này. Nhưng trước đó, Lục Khiêm định di chuyển một phần nhân khẩu đến Nam Linh vực. Nơi đó hoang vắng, trải qua mấy trận đại chiến, không có bao nhiêu nhân khẩu. Còn lại thì để bọn họ tự sinh tự diệt.
Sửa sang lại quần áo xong, ánh mắt Lục Khiêm nheo lại.
Ầm!
Thân hình đập vụn mặt đất, cấp tốc hạ xuống. Trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng. Xuyên qua tầng nham thạch, tầng dung nham. Mật độ thổ nhưỡng càng ngày càng cao, áp lực đủ để nghiền nát sắt thép.
Ầm!
Rốt cục, giảm xuống không biết bao nhiêu trượng, áp lực trên người bỗng nhiên biến mất.
Lục Khiêm nhìn thấy một không gian trống trải đen như mực. Trước mặt là một quả cầu hùng vĩ. Quả cầu màu bạc, đường kính trăm trượng, bề mặt của nó được bao quanh bởi vô số quang cầu màu có kích thước bằng nắm tay. Quang cầu giống như là hành tinh chuyển động tròn quay chung quanh hằng tinh, mang lại những dải ánh sáng nhiều màu sắc trên bầu trời. Tình huống này giống như các tinh thần trong vũ trụ.
Đây là cốt lõi của một đại địa. Xoay quanh cốt lõi là Tinh Khí bản nguyên. Cốt lõi này tương tự như lĩnh vực của Nguyên Thần, tạo thành do thiên thời địa lợi nhân hòa, mang theo một số quy tắc, ảnh hưởng đến sự vận hành của tự nhiên trong cõi U Minh. Nó còn được gọi là ý chí của thiên địa. Ý chí này không bị con người chi phối, vạn vật tồn tại đều có lý do của nó, một khi vượt quá giới hạn, ý chí thiên địa sẽ tiến hành ngăn chặn đối với nó, hạ xuống kiếp nạn. Có một số ý chí thiên địa thậm chí còn có thể chủ động chọn lựa con trai may mắn thay mình làm việc.
Rầm rầm rầm!
Cảm nhận được người bên ngoài, cốt lõi dường như rung lên một cách giận dữ, quang cầu bản nguyên kịch liệt vận chuyển. Uy áp vô hình quét qua, Lục Khiêm cảm giác áp lực trên người đột nhiên tăng, giống như một ngọn núi khổng lồ đè xuống.
“Hừ! Đừng giãy dụa.”
Ầm!
Lục Khiêm thả lĩnh vực ra, Hoàng Tuyền Đế Long hiện thế, Hoàng Tuyền không ngừng chảy triệt tiêu sức mạnh của ý chí thiên địa. Con ngươi màu vàng sẫm của Đế Long nhìn về phía cốt lõi, sâu trong con ngươi mang theo một tia tham lam.
Lúc này, ý chí thiên địa truyền đến cảm xúc cầu xin tha thứ. Chỉ cần Lục Khiêm đồng ý, sẽ phụng Lục Khiêm làm chủ, ở trong thế giới này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Sống chết của ngàn vạn sinh linh chỉ trong một suy nghĩ.
Lục Khiêm hơi suy nghĩ, Hoàng Tuyền Đế Long gào thét một tiếng, lắc lắc thân thể khổng lồ lao xuống. Tinh Khí bản nguyên thuộc tính âm ở mặt ngoài cốt lõi bị Đế Long thôn phệ, bản nguyên khác thì bảo tồn, đây cũng là một bảo vật trân quý, có thể giao dịch cho người cần.
Ý chí thiên địa phẫn nộ, nó muốn cá chết lưới rách. Cốt lõi chậm rãi vỡ ra, một giây sau lại bị Hoàng Tuyền trấn áp, không thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hấp thu thu hầu như không còn.
Sau đó, Lục Khiêm hấp thu Tinh Khí bản nguyên ở ngay chỗ sâu dưới đáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận