Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Nguyệt Thần Vũ Nhân

【VIP】 Nguyệt Thần Vũ Nhân
Trung Nguyên Tử Quân trầm tư một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Thế nhân đều biết khúc mắc giữa Câu Ly vương triều và Âm Cảnh Thiên Cung.
n oán dài đến vạn năm, cũng không phải nói hòa giải là có thể hoà giải.
Đương nhiên, lão cũng sẽ không dễ dàng làm áo cưới cho người khác.
“Sau khi chuyện thành công, ta muốn một bộ phận tài sản Âm Cảnh Thiên Cung, nếu không không cần bàn nữa.”
“Được.”
Nói xong, Câu Ly Thần Vương lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, đại địa bắt đầu phát sinh địa chấn mãnh liệt.
Ngọn núi sụp đổ, dòng sông chảy ngược.
Phi cầm tẩu thú liều mạng chạy trốn, ngay cả phi điểu trên trời cũng không tự chủ rơi xuống. Các thành trì xung quanh giống như mọc ra chân rời đi. Trong nháy mắt, chu vi vạn dặm biến thành một mảnh hoang vu. Mà lúc này, khe hở đại địa phía dưới đám người càng lúc càng lớn. Một cái động phủ phía dưới thành trì từ dưới lòng đất toát ra.
“Cái này. . . Đấu Chuyển Tinh Di?”
Trung Nguyên Tử Quân âm thầm kinh ngạc. Thần thông người này quả thực là quái dị, không ngờ có thể cách không nhấc thành trì ở bên ngoài vạn dặm đưa tới.
“Đạo hữu, lúc này không ra còn chờ đến khi nào?”
Câu Ly Thần Vương cất cao giọng nói. Đương nhiên là nói với đám người Trung Nguyên Tử Quân.
“Ha ha!”
Trung Nguyên Tử Quân cao giọng cười to, sau đó ngang nhiên xuất thủ.
Bầu trời xanh thẳm bị một cỗ lực lượng thần bí nhuộm thành màu tím.
Bên trong tử sắc có hai bóng người. Bên trái là một người cầm kim kích, sau lưng mọc ra cánh chim màu trắng thuần, đầu đội kim quan, chỗ ngực có đồ án mặt trời chiếu sáng. Bóng người bên phải cầm gương đồng, phía sau là cánh chim màu xanh, đầu đội tán hoa, ngực có đồ án trăng lưỡi liềm. Đây là Nhật Thần Vũ Nhân và Nguyệt Thần Vũ Nhân.
Gương đồng của Nguyệt Thần Vũ Nhân vừa chiếu xuống, một luồng u quang bay ra.
U quang mang theo hàn khí cực mạnh, rơi xuống mặt đất, lập tức đóng băng ngàn dặm. Cả tòa động phủ và tất cả sự vật trong Thiên Trung thành nhanh chóng đông kết.
Người và vật, thậm chí là hỏa diễm cũng đông thành tượng băng. Bất kể sự vật cứng rắn như nào, chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái, đã trực tiếp vỡ vụn.
Oanh!
Nhật Thần Vũ Nhân ném ra Thái Dương Thần Kích.
Thần kích hóa thành lưu tinh, mang theo ngọn lửa nóng bỏng từ trên trời giáng xuống.
Keng!
Không đợi lưu tinh rơi xuống.
Bỗng nhiên trong thiên địa xuất hiện một mảnh đại địa khổng lồ. Đại địa tản ra quang mang trắng đen, lưu tinh rơi xuống pháp trận bên trên đại địa, làm nổi lên một tầng gợn sóng.
Đại địa lắc lư kịch liệt.
Mắt thấy sắp sụp đổ, không biết tại sao lại trở nên hoàn hảo. Thậm chí còn có dư lực đánh bay Thái Dương Thần Kích ra. Một chiêu không thành, lông mày Trung Nguyên Tử Quân nhíu lại, nhìn về phía bóng người sau lưng đại địa khổng lồ.
Người này thân cao vạn trượng, màu da vàng nhạt, đỉnh thiên lập địa, tay nâng Bắc Âm Phong Đô Sơn.
“Ngươi chính là Phong Đô? Không tệ, vậy mà có thể ngăn cản một chiêu của lão phu.”
Chỉ là một tên Hỏa Kiếp, vậy mà lại chắn trước Động Chân đã thành tựu động thiên trong cơ thể, tu vi cũng không khác con kiến là mấy. Mọi cử động của cao thủ Động Chân đều mang theo động thiên chi lực, nhẹ nhàng thổi một hơi cũng có thể làm cho bọn hắn phi hồi yên diệt.
Vừa rồi chỉ là không dụng tâm mà thôi.
“Huyền Lão Hắc Đế! Lại làm rùa rụt đầu, lão phu diệt cả nhà ngươi!”
Nói xong, Trung Nguyên Tử Quân vỗ xuống một chưởng.
Vực ngoại hư không hiển lên một cái thủ ấn to lớn màu tím, dài mười dặm rộng mười dặm, óng ánh như ngọc, thần quang lấp lánh. Còn chưa rơi xuống, một cỗ áp lực cường đại đã áp xuống.
Ầm ầm!
Vô số đại sơn liên tiếp sụp đổ. Cùng lúc đó, thương thiên chi thủ của Câu Ly Thần Vương cũng rơi xuống.
Lão muốn giành trước giết chết Huyền Lão Hắc Đế, đoạt được quyền điều hành âm phủ.
Về phần Phong Đô? Vậy thì để hắn chết đi.
Đúng là trước đây muốn mời chào hắn, nhưng trước mặt ích lợi thật lớn, người này không đáng giá nhắc tới. Hai cái đại thủ ấn, hai lực lượng không đồng chất, cùng đánh về phía một mục tiêu.
Thần Truyền Huyết Truyền và tất cả mọi người Câu Ly vương triều không khỏi lắc đầu.
Gia hỏa Phong Đô này chết chắc rồi!
Một bên khác, Nhậm vương và Đốc vương đứng cùng một chỗ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu.
“Ngày đó Phong Đô giết Huyết Phù Đồ, hai người chúng ta cũng ở đó, lão phu còn tiên đoán ngày sau người này tất thành trụ cột trong Âm Cảnh Thiên Cung, không nghĩ tới. . .”
Đốc vương có chút tiếc hận.
“Cho nên nói, tư chất không phải mấu chốt, mấu chốt là có thể sống sót, năm đó nhóm chúng ta cũng không phải những người có tư chất tốt nhất, nhưng không phải hiện tại cũng chỉ còn lại hai ta sao?”
Đốc vương nghe xong từ chối cho ý kiến.
Oanh!
Lúc này, Phong Đô giơ cao cự sơn, tay phải cầm kiếm.
Nhân Hoàng Kiếm chém ra một kiếm.
Thiên địa biến sắc, âm dương điên đảo. Kiếm này vừa ra, quỹ tích đại thủ ấn của hai người Câu Ly cũng chậm lại mấy phần.
“Ồ?”
Lông mày Đốc vương nhíu lại. Lúc tới tất cả thiên địa đồng lực, giống như ngay cả thiên địa cũng đang trợ giúp Phong Đô.
Oanh!
Đại thủ ấn vẫn đánh xuống Phong Đô Sơn. Một trận đất rung núi chuyển vang lên.
“Cản. . . cản? Hắn ngăn trở được một kích của Chân Quân?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận